12 giờ trưa ngày 17/10, tại Trung tâm Triển lãm Việt Nam, các Cà Rốt đang ngồi camp rào bỗng nghe thấy tiếng chú Thư nói: “Chuẩn bị mấy bài của Jun đi.” Không cần rủ nhau, các Cà Rốt vội lao ra rào zone Nghị Lực để được nhìn anh chủ vườn luyện tập cho tiết mục tại concert Superfest Mùa Hè Rực Sáng tối hôm đó. Giữa trưa nắng như thiêu như đốt, từ khoảng cách khoảng 30 m, người hâm mộ ca sĩ Jun Phạm đứng quan sát anh tập đi tập lại ba ca khúc “Nhẹ Tựa Khói Sương”, “Sơn Thuỷ Khúc” và “Bất Tuyệt Thao Thao” suốt gần 1 tiếng đồng hồ. Cảm giác chung của tất cả những người có mặt tại đó lúc ấy là: “Sao trên đời lại có người khó tính đến vậy cơ chứ?”
“Đẹp trai nhất Việt Nam” và “khó tính số một thế giới,” có lẽ đó là hai câu mà tất cả các Cà Rốt Yêu của Jun đều dùng để mô tả anh chủ vườn. Là một trong những người có mặt tại Trung tâm Triển lãm Việt Nam từ rất sớm và đứng nhìn Jun luyện tập suốt cả tiếng đồng hồ hôm đó, mình cũng không khỏi kinh ngạc trước sự cầu toàn và khó tính của Jun. Cứ mỗi lần các Cà Rốt tưởng phần rehearsal của Jun đã kết thúc thì Jun và các bạn dancer lại đi ra tập thêm một lần nữa. Jun nghiêm khắc chỉnh từng động tác của các dancer và duyệt đi duyệt lại từng chi tiết cho màn trình diễn của mình. Trăm nghe không bằng mắt thấy, phải tận mắt chứng kiến Jun luyện tập mới biết Jun là một người cẩn thận, yêu cầu cao đến mức nào. Mình vừa thấy sợ, vừa rất thích tính cách đó, bởi đó là một kỹ năng mà mình rất muốn học tập từ Jun.
Mình không phải là một người quá ẩu, nhưng mình cũng tự nhận thấy có rất nhiều cái mình cần cố gắng cải thiện. Một trong những cái đó là thái độ của mình đối với việc học ngoại ngữ. Cũng như việc đọc sách, học ngoại ngữ đối với mình là một đam mê, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Càng đọc nhiều, học nhiều mình mới càng thấm thía câu “Knowledge is power” (Kiến thức là sức mạnh). Nhưng con đường đấy cũng trải đầy chông gai, vì học một thứ tiếng mới chưa bao giờ là điều dễ dàng. Mình rất khâm phục thái độ học ngoại ngữ vô cùng nghiêm túc của Jun, đặc biệt là cái cách Jun luôn cố gắng phát âm tiếng Anh một cách chuẩn nhất. Đó là điều mà mình, một người học chuyên ngành tiếng Anh thời đại học, tự thấy xấu hổ vì không thể làm được. Dù cho cố gắng đến mấy mình vẫn luôn cảm thấy hơi “ngượng mồm” khi cố gắng phát âm cho thật chuẩn, thật giống người bản xứ. Nhìn Jun, mình tự thấy mình cần phải nỗ lực nhiều để vượt qua được cái sự “ngượng” ấy.
Mình đã từng đọc được một lời khuyên trên mạng là “Không nên quá cầu toàn, nên làm mọi thứ hơi phiên phiến một chút, bởi trong lúc mình cố gắng làm ra sản phẩm một cách quá hoàn hảo, thì đối thủ của mình, người làm ra sản phẩm tương tự một cách ít chỉn chu hơn, đã làm xong trước và thành công trước mình rồi.” Lời khuyên đó rất đúng. Nhưng làm ra sản phẩm bằng tất cả tâm huyết và đam mê của mình, không cần lo lắng về việc phải cạnh tranh với bất cứ ai, đối với mình mới là điều tuyệt vời nhất. Và mình thấy rất rõ điều ấy trong tất cả những sản phẩm của Jun. Như chính lời Jun nói, Jun là một người hết sức cầu toàn, nhưng nếu không có sự cầu toàn ấy, không có sự “khó tính số một thế giới” ấy, chắc chắn chúng ta đã không được đọc những cuốn sách rất hay, nghe những ca khúc rất sâu sắc, và chứng kiến những màn trình diễn hết sức tuyệt vời.
