From: Vân Hoàng

Nếu hỏi bất cứ một Cà Rốt nào trong Vườn Cà Rốt của Jun là họ thích Jun Phạm ở điểm nào nhất, có lẽ khó ai có thể chọn được vì ở Jun hội tụ quá nhiều cái hay, cái đẹp, cái đáng ngưỡng mộ. Jun đa tài, nhân hậu, lễ phép với đàn anh, hết mình với đàn em, nhiệt tình với người hâm mộ, trân trọng gia đình, làm rất nhiều việc thiện nguyện, sống hết mình vì đam mê… thực sự là nhiều lắm. Trong tất cả những nét đẹp ấy, nếu bắt buộc phải lựa chọn, thì điều mình thích nhất ở Jun chính là sự dũng cảm dám đi theo con đường mà Jun đã lựa chọn.

“Theo đuổi đam mê và thành công sẽ theo đuổi bạn!” Đó là điều tất cả chúng ta đã được nghe từ khi ngồi trên ghế nhà trường, là điều chúng ta vẫn tin là sự thật cho đến khi ra đường đời và nhận ra cuộc đời không phải màu hồng như chúng ta vẫn nghĩ. Hằng ngày chúng ta luôn phải chạy theo áp lực cơm áo gạo tiền, áp lực từ gia đình, từ xã hội, nên có mấy ai có thể thực sự theo đuổi đam mê? Đối với những người nghệ sĩ, mình nghĩ họ còn áp lực hơn bởi mọi việc họ làm luôn phải chịu sự phán xét của dư luận, và họ luôn phải nỗ lực để không làm cả người hâm mộ lẫn những người không phải fan của họ thất vọng. Trong giới showbiz đầy khốc liệt đó, có một anh “thợ đụng” tên Jun Phạm luôn sẵn sàng làm những gì anh ấy muốn, vì như lời anh ấy nói trong buổi thuyết trình TedxYouth: “Jun chỉ cần mọi người nhớ đến Jun với tư cách là Jun mà thôi.”

Jun viết sách để thoả lòng đam mê viết lách chứ không phải vì lợi nhuận hay danh tiếng. Những nhân vật trong tiểu thuyết của Jun đều được lấy cảm hứng từ chính Jun và những người thân yêu trong cuộc đời Jun. Bối cảnh trong truyện cũng đều được lấy từ chính những đồ vật thân thuộc Jun dùng hằng ngày. Jun viết nhạc để thử thách chính mình, và Jun không cố gắng sáng tác những ca khúc dễ nghe, phù hợp với thị hiếu số đông mà Jun viết nhạc với mong muốn truyền tải văn hoá dân gian (Sơn Thuỷ Khúc, Bất Tuyệt Thao Thao, Nhẹ Tựa Khói Sương) và vì muốn viết ra nỗi lòng của chính mình (Chú Ếch Hết Buồn, Sau Lưng Bố). Những người hâm mộ nghe Jun hát trực tiếp đều có thể nhận ra sự tiến bộ rõ ràng trong giọng hát của Jun qua từng show diễn, vì Jun luôn cố gắng hoàn thiện bản thân. Không có cái gì Jun làm một cách hời hợt, nửa vời. Từng ca từ trong bài hát, từng câu chữ trong tiểu thuyết, từng phân cảnh trong phim đều được Jun hát, viết và diễn với tất cả đam mê và nhiệt huyết của một người ca sĩ/nhạc sĩ/nhà văn/diễn viên. Và có lẽ người nghệ sĩ đa tài này không biết rằng qua tất cả những việc anh ấy làm và những điều anh ấy nói, anh ấy đã truyền một nguồn động lực rất lớn cho mình và nhiều bạn khác để theo đuổi đam mê, theo đuổi ước mơ của chính mình.

Như Jun, mình cũng muốn thử sức ở nhiều lĩnh vực để thách thức giới hạn của chính bản thân mình. Nếu có ai hỏi cụ thể mình làm nghề gì, thì thực sự mình không thể trả lời được, bởi vì mình làm nhiều việc, và mỗi kỹ năng mình chỉ đạt đến một mức độ nhất định, không đủ giỏi để tự nhận là một người thành thạo trong lĩnh vực đó. Có những lúc mình đặt ra mục tiêu rất lớn để rồi không thực hiện được, có những lúc mình tự hỏi tại sao người khác làm được còn mình thì lại không? Có những lúc mình hoài nghi về bản thân, và so sánh mình với người khác, để rồi tự thấy mình làm chưa đủ, rằng mình còn phải nỗ lực nhiều lắm. Đã nhiều lần mình định bỏ cuộc trong công cuộc theo đuổi đam mê mà thành công không biết bao giờ mới tới này. Nhưng rồi, sau khi nghe những lời tâm sự của Jun, nghe Jun chia sẻ về cuộc sống, về thành công và sự nghiệp, đọc sách của Jun, nghe những ca khúc Jun viết, và đặc biệt sau khi nghe Jun thuyết trình tại TedxYouth, mình đã nhận ra rằng, thành công chắc chắn sẽ đến, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi.

Mình sẽ tiếp tục theo đuổi đam mê và làm những gì mình thích, vì điều đó đem lại cho mình niềm vui và hạnh phúc. Mình sẽ không so sánh bản thân mình với người khác nữa, vì mình là chính mình, cũng như Jun là chính Jun. Mình sẽ không hoài nghi về năng lực của bản thân nữa, vì sản phẩm mình làm ra, dù cho chỉ có một người thấy thích thôi, cũng là một niềm hạnh phúc rất lớn rồi. Mình sẽ không đặt ra những mục tiêu quá lớn cho bản thân nữa, vì đạt được những thành công nhỏ nhoi thôi cũng là quá đủ rồi. Mình sẽ không tự hỏi tại sao người khác làm được còn mình thì không nữa, vì có những việc mình làm được còn họ thì không. Mình sẽ tự dặn bản thân phải biết thế nào là đủ, và mình sẽ học cách trân trọng những gì mình đang có trong cuộc sống này, vì như những lời ca Jun viết, cuộc đời này đẹp lắm:

“Nghe đâu đó câu chào câu nói như lời mời
Ở dưới đó có gì vui thế ếch nhỏ ơi
Hãy lên đây và mở mắt to lên nhìn đời
Đời đẹp biết bao.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *