Giống như Đa Đa Thiên Minh từng nói, minh thực sự rất ngưỡng mộ những người biết viết. Họ có thể bộc lộ được cảm xúc của mình qua những con chữ, những câu từ rất đẹp, rất mượt mà thông qua rất nhiều cách khác nhau.
“Có lẽ những ngày mệt nhoài muộn phiền đã cuốn ta đi
Nên niềm vui chẳng mấy khi
Có lẽ ta cần một lần học lại cách nghĩ suy như một đứa bé.
…
Cho muộn phiền nắng cháy trên những cánh đồng xa
Cho giấc mơ ban trưa mát như giọt mưa hạ
Cho những bất thường những hoang đường
Đón ta cùng nhau vào vùng trời yêu thương.”
Có những ngày mình chỉ nghe một bài hát này cả ngày. Những câu hát ấy chạm vào mình sâu lắm. Không chỉ vì nó đẹp, mà vì trong đó là sự đồng cảm – với một phần cuộc sống mình từng trải qua.
Mình lớn lên ở một vùng nông thôn nghèo, trong hoàn cảnh phải tự lập từ rất sớm. Cuộc sống không mấy dễ dàng. Lớn lên, cố gắng tự lập đi học, đi làm mong có thể thoát khỏi cảnh vất vả. Có những ngày mệt nhoài, lo toan từng chút để lo cho bản thân và cả gia đình. Có lúc, thấy mình như bị cuốn đi bởi gánh nặng và trách nhiệm nên quên mất những niềm vui nhỏ bé của mình.
Nhìn lại, mình đã thực sự đánh mất đi sự “trẻ con” vốn có của mình, bởi những suy nghĩ cho tương lai mà ngày mai như thế nào còn chưa tỏ.
Và rồi khi nghe Jun hát: “Có lẽ ta cần một lần học lại cách nghĩ suy như một đứa bé”, mọi thứ như được gỡ ra.
Mình thấy trong lòng dịu lại – như được nhắc rằng vẫn có thể nhẹ nhàng với chính mình, vẫn có thể tìm lại sự hồn nhiên dù cuộc sống nhiều thử thách đến đâu.
Jun không chỉ hát, anh kể những điều thật, những điều khiến người nghe soi lại chính mình. Và nhờ anh, mình học được cách kết nối lại với bản thân – để dù có vất vả, vẫn cho phép minh làm những thứ “bất thường”, “hoang đường”, để từ đó cho phép trái tim mình có một vùng trời yêu thương và bình yên từ những thứ “trẻ con” nhất.
Cảm ơn anh, vì giữa những ngày mệt mỏi nhất, âm nhạc và năng lượng của anh vẫn luôn nhắc em tin vào điều đẹp đẽ và dịu dàng trong cuộc sống.


