From: Tabitoo123
Muốn học cách anh quan sát và nhìn ngắm mọi thứ. Thấy mình dù có lớn thế nào thì bên trong vẫn là một em bé, thứ gì cũng đầy màu sắc và đẹp theo cách riêng của nó. Cả cách anh để ý, quan sát tới mọi người và từng cái nhỏ xíu xung quanh mình mà đôi khi ta sẽ vô tình lướt qua.
Nhớ lại hồi còn Covid, mình thích xem series “Đi thôi bố ơi” của anh Jun lắm, thấy hai bố con sao mà tình cảm và tự nhiên đến vậy. Mãi sau này ở buổi nói chuyện khác, nghe anh kể rằng anh đã mất gần 10 năm để mở lời với bố, mình càng thấy ngưỡng mộ sự can đảm và kiên trì nơi anh. Cách anh đi từng bước để tiến gần và hiểu bố mình.
Bản thân mình cũng không còn ba, ba đi xa hơn 20 năm rồi, mang theo đó là lỗ hổng trong tim mình. Ba không chỉ là người thân mà còn là người bạn, người gần gũi nhất với mình. Tuy trong mắt mình ba cũng cực kỳ nghiêm khắc nhưng so với má thì lại dễ dàng tỉ tê và tâm sự. Nên khi thiếu vắng ba, khoảng cách giữa hai má con xa lại càng thêm xa. Phần vì má bận thay ba lo cho hai anh em mình ăn học, phần khác phải làm hai vai trò vừa là cha vừa là mẹ. Thực lòng mình thấy thương má nhưng khó mà mở lời, cứ thế tình cảm đôi bên cứ âm thầm và lặng lẽ mà không ai hiểu hết về ai.
Nhiều lúc nghĩ lại mình thấy mình ra ngoài đi làm, mình chiều lòng hay mềm mỏng với người dưng là vậy, mà khi về nhà, người ngợm hết năng lượng là cộc cằn, bực dọc, lắm lúc thiếu kiên nhẫn với má nếu má cứ hỏi đi hỏi lại điều gì đó. Thấy thế để dặn lòng mình phải cố tập mở lòng mình hơn, kiếm cớ để nói chuyện và tâm sự với má nhiều hơn. Để tới được bước đó cũng cần nhiều lắm thời gian để mình tập học cách kiên nhẫn, dịu dàng và bao dung hơn với chính mình. Tập làm lành và ôm ấp chính mình để từ đó học cách yêu thương má và mọi người quanh mình nữa.

