From: Ruz

Cũng như nhiều anh chị, bạn bè và cả cô dì chú bác, mình bắt đầu theo dõi và tìm hiểu nhiều hơn về anh Jun sau “Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai”. Nhưng không phải từ những tập đầu, mà là từ khoảnh khắc ấy, ở tập 14.

Với mình, người đàn ông trở nên cuốn hút nhất là khi họ tập trung làm việc, đặc biệt là khi đang giải một “bài toán” thật khó. Và trong một ngôi nhà toàn những cá tính mạnh như Tinh Hoa, anh Jun lại là người có thể kết nối những mảnh ghép tưởng chừng chẳng liên quan ấy lại với nhau. Nói vui thì chắc là vì anh có đến… mười lăm nhân cách nên biết cách dung hoà mọi cá tính trong cùng một không gian. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, đó là sự tinh tế và khả năng thấu hiểu con người đến hiếm có – thứ khiến anh vừa có thể lùi lại để quan sát tổng thể, vừa có thể tiến lên để chạm đến từng chi tiết nhỏ.

Như anh Cường từng nói, anh cần những người cuối cùng là những người có thể cân bằng lại, để mọi người vẽ những gì mình thích. Và anh Jun chính là người cuối cùng ấy, người nhìn ra những điểm kết nối, lặng lẽ hoàn thiện bức tranh để nó trở thành một tổng thể hài hoà và liên kết hơn. Có lẽ, chính khoảnh khắc đó là khi mình thật sự hiểu vì sao người ta yêu quý anh đến thế. Không phải vì anh hào nhoáng hay nổi bật, mà vì anh mang trong mình thứ ánh sáng dịu dàng của sự điềm tĩnh và kiên nhẫn. Một kiểu cuốn hút không ồn ào, không phô trương, nhưng khiến người khác cứ muốn nhìn thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa.

Từ khoảnh khắc ấy, mình bắt đầu dõi theo hành trình của anh, không chỉ vì ngưỡng mộ, mà còn vì cảm giác bình yên lạ lùng mà anh mang lại. Một cảm giác khiến người ta tin rằng, dù cuộc sống có nhiều “bài toán” khó nhằn đến đâu, thì chỉ cần giữ được sự điềm đạm và chân thành như anh, mọi thứ rồi cũng sẽ tìm được cách kết nối với nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *