“Một quyển sách dành cho những ai từng là trẻ con”
Thật ra lúc đọc đề bài này, có hai câu hiện ra trong đầu mình. Nhưng lý do mình chọn câu này vì nó “đánh” mình đau hơn.
Mình vẫn nhớ như in cái cảm giác khi lần đầu mở Xứ Sở Miên Man và đọc được câu ấy. Một câu ngắn, giản đơn, nhưng lại khiến tim mình chùng xuống. Mình đã phải mất đến vài tiếng đồng hồ mới có thể đọc tiếp. Lúc đó, mình đang ở lưng chừng giữa ngưỡng cửa trưởng thành – vừa loay hoay tìm hướng đi, vừa gồng mình trong cái guồng quay hối hả của “người lớn”, với áp lực “lao động chính” đè nặng trên vai. Mình mải miết chạy theo những kỳ vọng, mà quên mất vẫn còn một đứa trẻ trong mình đang ngồi đó, lặng im chờ được vỗ về.
Chỉ một câu thôi, mà như ai đó kéo mình trở về. Mình ngồi lặng, nói chuyện với đứa trẻ ấy – người bạn cũ mà mình đã lãng quên từ lâu. Khi gấp lại Xứ Sở Miên Man, đứa trẻ ấy khóc. Khóc đến khi mệt nhoài. Và có lẽ, mình cũng đã khóc theo nó mà chẳng hay.
Và cũng chính câu văn này đã “đánh” mình thật đau khi mình đã quên mất, ai cũng từng là trẻ con. Ai cũng có những lúc vụng về, ngô nghê, có những khởi đầu ngập ngừng và chưa biết gì. Nhưng rồi khi đã chìm sâu trong nhịp sống của “người lớn”, mình lại quên mất điều đó. Mình nhìn mọi chuyện bằng con mắt của người đã biết, đã hiểu, rồi vô tình không còn đủ bao dung cho những điều vụng về của người khác.
Nhưng rồi, nhớ lại hồi nhỏ, mình cũng từng oán trách : “Người lớn cũng từng là trẻ con mà, sao họ lại không hiểu?”
Và giờ đây, lớn rồi, mình mới nhận ra – mình cũng đã trở thành một trong những “người lớn” như thế.
Để rồi khi thấy câu này, mình mới chợt vỡ ra – à, thì ra ai cũng từng là trẻ con mà.
Và từ khoảnh khắc ấy, mình học cách bước chậm lại một chút, nhìn mọi thứ hiền hơn, lắng nghe nhiều hơn. Học cách dịu dàng với người khác và cả với chính mình.
Bởi hóa ra, dù có trưởng thành đến đâu, trong mỗi chúng ta vẫn luôn có một đứa trẻ nhỏ chỉ chờ được nghe thấy, được thấu hiểu, và được yêu thương thêm một lần nữa thôi mà.
