Nếu phải miêu tả Jun Phạm bằng ba từ, mình nghĩ sẽ là Kiên cường – Ấm áp – Sâu sắc. Ba từ nghe tưởng đơn giản, nhưng mỗi từ đều chứa cả một hành trình, cả một phần con người mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ ở anh.
Kiên cường – bởi dù trải qua bao giai đoạn thăng trầm, anh vẫn luôn chọn cách đứng dậy, bước tiếp và đối diện với mọi thứ bằng nụ cười, hay như anh nói là tìm niềm vui trong nỗi buồn. Có những lúc, người ta thấy Jun vui vẻ, năng lượng, nhưng đằng sau đó là cả một quá trình tự mình chống chọi và vượt qua.
Ấm áp – vì dù làm gì, nói gì, Jun vẫn luôn toát ra năng lượng khiến người khác thấy gần gũi. Anh không cần cố gắng để “tạo cảm hứng”, mà chỉ cần là chính mình thôi – giản dị, chân thành và rất “người”. Có những câu nói của anh, nghe tưởng vu vơ, mà lại khiến người ta thấy lòng nhẹ đi. Có những hành động nhỏ thôi, nhưng đủ khiến mọi người xung quanh cảm thấy được quan tâm, được thấu hiểu.
Còn sâu sắc – là điều mà mình nghĩ, ai từng theo dõi anh đủ lâu đều sẽ nhận ra. Jun có thể náo nhiệt, hết mình trên sân khấu, nhưng đằng sau ánh hào quang ấy, là một con người lặng lẽ, mang đầy những suy tư và góc nhìn mới lạ về cuộc đời. Từ cách anh viết caption, kể chuyện trong podcast, cho tới cách anh đối diện với cuộc sống, đều toát lên sự từng trải và chiêm nghiệm. Anh không né tránh nỗi buồn, cũng không tô hồng cuộc đời, chỉ là biết cách nhìn mọi thứ bằng một góc thật lành, thật đẹp.
Jun Phạm, với mình, là kiểu người càng tìm hiểu càng thấy đáng quý. Một người vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, vừa có lý trí của người trưởng thành, lại vừa giữ được trái tim trong trẻo của đứa trẻ ngày nào. Và có lẽ, chính vì thế mà người ta luôn muốn dõi theo anh, không phải vì hào quang, mà vì sự bình yên mà anh mang lại.
