Được gặp gỡ và yêu thương Phạm Duy Thuận, có lẽ là điều kỳ diệu nhất từng bước đến cuộc đời mình. Anh từng nói, chỉ khi năng lượng thật sự hòa hợp, trái tim mới có thể rung động, và mình là như vậy đấy. Càng tìm hiểu về Jun, mình lại càng bị cuốn hút bởi nguồn năng lượng nơi anh, cảm thấy như có một sự đồng điệu rất lặng lẽ nhưng cũng thật sâu sắc trong lòng mình. Có lẽ bởi mình cũng là một con sư tử tháng 7 sinh sau Jun 2 ngày, nhưng lại cách nhau đến 18 năm. Mình là một đứa luôn có mặt ở hầu hết những cuộc vui, những buổi tụ tập bạn bè. Nhưng mình cũng tận hưởng khoảng thời gian ở một mình, tự mình đi đây đi đó, hoặc là ở lì trong nhà với mấy con mèo rồi suy nghĩ lan man về đủ thứ.
Kỳ lạ làm sao, ở Jun, mình luôn thấy thấp thoáng hình bóng của bản thân. Chỉ khác rằng mình vẫn còn là một đứa nhóc mới chập chững bước vào thế giới của người lớn, vẫn còn ngây ngô, bồng bột. Vì ham chơi, ham vui, mình từng sống rất vô tư, mà đôi lúc cũng là vô tâm. Chắc hẳn ngoài kia, ai cũng đã từng đối xử thật tốt, thật nhiệt tình với bạn bè, với người xa lạ, nhưng lại vô mang những điều xấu xí, mệt mỏi, tiêu cực về nhà, để những người thân yêu phải chịu đựng. Rồi một ngày, mình bật khóc khi nghe “Sau Lưng Bố”, khi những giai điệu và lời ca của Jun chạm vào nơi sâu nhất trong tim. Nghe những podcast, talk show anh chia sẻ về gia đình, mình thương Jun vô cùng. Giờ đây khi sự nghiệp anh rực rỡ, lại chẳng còn ai để tự hào, những lời yêu thương cũng không thể nói được.
Jun có nói rằng phải cố gắng từng ngày để mà đối xử tốt với người thân như là đối xử với những người xa lạ ngoài kia, phải trải qua mất mát thì mới biết trân trọng hơn những gì mình đang có. Mình chưa từng trải qua mất mát, cho đến một ngày mình nhận ra sự hiện diện ấy thật mong manh, đã suýt chút nữa là tan biến mất. Khi ấy mình mới chợt nhận ra, có lẽ vì cuộc sống của mình quá đủ đầy, quá hạnh phúc nên mình xem nhẹ những gì bản thân đang được nhận.
Jun như ánh trăng sáng soi tỏ tâm hồn mình, khiến mình học cách nhìn lại, biết ơn những gì mình đang có. Anh truyền cho mình nguồn cảm hứng về cuộc đời, về gia đình, tình yêu và sự trân trọng từ những điều nhỏ bé nhất. Những lời yêu thương cần được nói ra khi còn có thể, những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng không phải ai cũng may mắn có được. Nhờ có Jun, đứa nhóc con, là mình, có lẽ đã trưởng thành hơn một chút rồ
