Nhắc đến khoảng thời gian ôn thi tốt nghiệp, mình vẫn thấy tim mình như thắt lại. Đó là quãng thời gian đầy căng thẳng, áp lực và cả những khoảnh khắc mình muốn buông xuôi tất cả. Nhưng điều khiển mình nhớ nhất không phải là những con số hay bài kiểm tra mà là hành trình mình đã thay đổi, từ một đứa ham chơi, lười học trở nên biết cố gắng vì gia đình và vì người mình luôn yêu mến – Jun Phạm.
Thật ra, trước đây mình không hề chăm học. Mỗi lần cầm sách vở là lại chán, chỉ muốn lướt diện thoại, xem phim hay tụ tập bạn bè. Mình thường nghĩ “Thôi để mai học cũng được”, rồi ngày qua ngày, kiến thức dồn lại như một ngọn núi không biết bắt đầu từ đầu. Đến khi kỳ thi tốt nghiệp cận kề, mọi thứ như đổ ập xuống. Lịch học thêm kín dặc, Toán, Văn, Anh, Lý. Hóa… môn nào cũng nặng. Có những hôm học cả ngày, đầu óc quay cuồng, chỉ muốn nằm vật ra bàn. Cảm giác mệt đến mức đầu như sắp nổ tung, vừa căng thẳng vừa hối hận vì những ngày trước mình đã lười.
Nhưng rồi, trong lúc bế tắc nhất, mình lại nghĩ đến Jun Phạm. Mình nhớ hình ảnh anh, chàng trai từng thi đỗ vào Đại học Kinh tế TP.HCM, học giỏi mà vẫn luôn khiêm tổn, luôn chăm chỉ và ham học hỏi, Dù bận rộn với nghệ thuật, anh vẫn tảm cách trau đồi, vẫn dọc sách, viết, học thêm ngoại ngữ và khám phá bản thân không ngừng. Ở anh có một tinh thần bền bí và một năng lượng rất lạ, nhẹ nhàng nhưng kiên định, khiến người khác muốn cố gắng chỉ bằng cách nhìn thấy anh thôi.
Mình bắt đầu tự hỏi: “Nếu anh Jun có thể vượt qua những khó khăn, vẫn học, vẫn làm việc, vẫn sống tích cực mỗi ngày thì tại sao mình lại không thể?” Nghĩ đến anh, mình tự nhiên có thêm sức mạnh. Nghĩ đến gia đình, những người luôn âm thầm lo lắng, hy vọng mình thi đỗ để có một tương lai tốt hơn, mình lại thấy trái tim mình ấm lên. Thế là mình ngồi vào bàn, mở lại sách, đọc từng dòng, làm lại từng bài, dù đầu có nhức, mắt có mỏi, lòng có chán nản đến đâu. Mình học không phải vì sợ diểm thấp mà vì mình muốn làm dược, vì bản thân, vì ba mẹ và vì anh, người dã khiến mình tin rằng chỉ cần nỗ lực, điều gì cũng có thể.
Có những dêm khuya, căn phòng im lặng chỉ còn tiếng bút chạy trên giấy, mình lại tưởng tượng đến ánh mắt Jun Phạm, dịu dàng nhưng kiên nghị, như đang dõi theo và tiếp thêm cho mình niềm tin. Mình mỉm cười và tiếp tục viết, tiếp tục học, không còn sợ hãi nữa.
Rồi ngày thi đến, mình bước vào phòng thi với tâm thế khác hẳn. Không còn run sợ như trước mà là bình tĩnh và tự tin. Khi kết quả được công bố, vượt xa sự kỳ vọng, mình đã bật khóc. Không chỉ vì mình đã vượt qua kỳ thi mà vì mình đã vượt qua chính bản thân, cô bé từng lười biếng, từng ham chơi, từng dễ bỏ cuộc.
Nhờ có Jun, mình nhận ra rằng không ai sinh ra đã giỏi giang hay hoàn hảo, nhưng ai cũng có thế trở nên tốt hơn nếu có niềm tin và lý do dễ cố gắng. Với mình, lý do ấy là gia đình, những người yêu thương mình vô diều kiện, và là anh, người đã lặng lẽ truyền cho mình sức mạnh để tin rằng mình có thể làm được.
Và cuối cùng, mình đã thật sự làm được, nhờ có anh – Jun Phạm.
