Mình biết anh Jun là người rất rất khó tính và cầu toàn nên nếu một ngày “rơi” vào “khu tự trị” của anh thì chắc mình sẽ ngoan ngoãn quan sát trước tiên không dám làm ồn ào đâu. “Khu tự trị” ấy hẳn sẽ gọn gàng, yên tĩnh và ngập tràn mùi của sự bình yên, kiểu chỉ cần bước vào thôi là thấy ấm áp muốn ở lại mãi không ra thế ra… ừa.
Thật ra mình tạm “ảo tưởng” khu tự trị đó chính là ngôi nhà của anh Jun 😄 vì mình mê tổ ấm ấy cực kỳ. Ngôi nhà vừa đẹp, vừa ấm cúng, lại mang đậm chất Jun Phạm, giản dị, tinh tế mà vẫn ấm áp. Mỗi góc nhỏ đều cho thấy anh tỉ mỉ đến nhường nào: chiếc bàn gỗ nâu, ánh sáng vàng phủ nhẹ, giá sách ngay ngắn… tất cả hòa lại thành một không gian thật dịu dàng, thật “Jun”.
Và chắc chắn không thể thiếu hai “người con” đáng yêu của anh là bé Ni và bé Na. Hai em đúng kiểu vừa nghịch vừa cưng, khiến cho “khu tự trị” ấy càng thêm có sức sống và ấm áp hơn. Chỉ cần tưởng tượng cảnh anh Jun ngồi làm việc, còn hai bé nằm cuộn tròn ngủ ngoan bên cạnh thôi là tim mình tan chảy mất rồi.
Thật ra ngoài việc là fan của “chủ khu tự trị”, mình còn là fan cứng của bé Ni và bé Na nữa. Ba “thành viên” ấy chính là combo hoàn hảo làm nên một tổ ấm mà ai nhìn vào cũng muốn ghé thăm, muốn được chạm vào chút bình yên ấy.
Còn chuyện mình có chịu nổi khi bước vào “khu tự trị” không thì… nhưng chắc chắn là vẫn phải enjoy cái đã, vì chỉ cần được ở trong không gian của anh Jun cùng hai bé mèo nhỏ thôi cũng đủ khiến mình thấy ấm lòng rồi ahihi!
