From: Chích Bông

Những bài viết của tôi thường không có nhiều tương tác, nhưng gần đây tôi để ý có một nhóm tài khoản luôn âm thầm thả tim trong chuỗi bài viết của tôi về Jun Phạm. Họ phần lớn là những fan lớn tuổi, có người chia sẻ một vài tấm ảnh chụp cùng Jun từ nhiều năm trước, có người gần như chẳng bao giờ đăng gì về bản thân. Điểm chung của họ là cùng yêu mến và ủng hộ Jun theo cách rất thầm lặng. Tôi biết Jun có tình cảm đặc biệt dành cho những anh chị fan lâu năm ấy – những người đã ở bên anh từ thời còn là Stellar, rồi trở thành Panda, và cuối cùng là Carrot – tên gọi fandom chính thức của riêng anh. Tình cảm ấy khiến tôi nghĩ mãi: nếu một ngày nào đó, Jun không phải là nghệ sĩ Jun Phạm mà là một anh Duy Thuận bình thường, một Carrot yêu mến Jun, liệu anh sẽ trở thành fan như thế nào?

Tôi hình dung anh Duy Thuận sẽ giống một Stellar rất nhiều – điềm đạm, sâu sắc, sống ôn hòa và dung dị. Trang mạng xã hội của anh thỉnh thoảng chia sẻ một vài trích đoạn Chú Đại Bi, nhạc thiền hoặc thông báo tổng kết một dự án thiện nguyện vừa hoàn thành. Fandom sẽ hiếm khi thấy Carrot Duy Thuận xuất hiện trong các nhóm thảo luận sôi nổi, nhưng khả năng hữu duyên ngồi cùng bàn với anh ở một buổi diễn bất kì là rất cao. Trong không gian phòng trà hay nhà hát, có thể nghệ sĩ Jun Phạm trên sân khấu sẽ nhận ra anh ngay. Ánh mắt anh fanboy ấy cũng sáng như ánh mắt Jun, nhưng có phần bình yên hơn, trầm tĩnh hơn.

Ở độ chín của tuổi đời và sự nghiệp, anh Duy Thuận đã đi qua thời hâm mộ cuồng nhiệt. Có lẽ anh ấy sẽ không còn hét to tên “Jun Phạm” hay tìm mọi cách để tiếp cận thần tượng nữa. Không còn là chàng trai tuổi đôi mươi dễ dàng để mặc ngọn lửa phấn khích trong tim tự do phát tiết, anh chỉ chọn giữ tình cảm ấy trong lòng, như một cục than hồng âm ỉ – ấm áp, bền bỉ. Có thể anh Duy Thuận sẽ chọn mỉm cười ngắm nhìn Jun từ một góc xa xa và vẫy chào người nghệ sĩ mình yêu mến. Ba mươi sáu tuổi, có thể anh Duy Thuận đã có người đầu gối tay ấp hoặc vẫn còn lẻ bóng; danh bạ của anh có thể có vài người bạn Carrot cùng tần số, hoặc chỉ là anh và không gian tĩnh lặng của riêng mình. Dù thế nào, anh cũng sẽ thấy thoải mái – vì hôm nay, anh được làm một người thong thả thưởng thức nghệ thuật. Với sự đồng điệu gần như tuyệt đối giữa Duy Thuận với Jun, tôi tin rằng một ngày của Carrot này sẽ trôi qua thật bình yên: sáng đi làm, chiều về nhà nấu ăn, bật playlist nhạc của Jun rồi chơi với mèo, buổi tối tụng kinh hồi hướng công đức rồi đi ngủ.

Tai nghe hàng ngàn lời bày tỏ cũng không bằng một lần tự cảm nhận bằng trái tim. Làm một Carrot ồn ào sẽ có niềm vui kiểu khác, thử là biết ngay thôi! Nếu Jun thật sự là Carrot của chính mình dù chỉ một ngày, tôi mong anh sẽ không quá thầm lặng, anh hãy kết nối sâu hơn với những Carrot khác để một niềm vui được nhân lên nhiều lần!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *