From: Chích bông

Trong thế giới giải trí đầy biến động, có những người tỏa sáng nhờ tài năng bẩm sinh, có người nổi tiếng vì thời cơ, còn Jun Phạm lại khiến tôi ngưỡng mộ bởi một điều giản dị hơn: Anh biết cách học. Với tôi, kỹ năng học chính là “vũ khí bí mật” giúp Jun không chỉ tồn tại, mà còn không ngừng lớn lên giữa làng giải trí đầy thử thách. Nếu có thể “học lỏm” từ anh một điều, tôi muốn học kỹ năng ấy – kỹ năng học bằng tất cả sự chủ động, kỷ luật và lòng kiên trì.

Jun là một nghệ sĩ kính nghiệp, anh không ngừng học để nâng cao chuyên môn. Từ khi còn là một thành viên của nhóm nhạc 365, Jun không được xem là người nổi bật nhất. Từng được công ty đào tạo tập trung cùng cả nhóm thực tập sinh, những người có chung xuất phát điểm không tránh khỏi bị so sánh. Anh từng bị nhận xét là yếu nhất nhóm về thanh nhạc và kỹ năng trình diễn. Thế nhưng, nhiều năm sau khi nhóm tan rã, khán giả lại thấy một Jun Phạm khác hẳn – tự tin, điềm tĩnh và đầy bản lĩnh. Trải qua mười lăm năm luyện tập, từ một Jun 365 “miệng đếm nhịp một đằng, tay chân nhảy một nẻo”, chúng ta có một Jun Phạm mà “nhịp phải sợ nó” (anh Will từng cảm thán).

Jun không học qua trường lớp bài bản, cũng chẳng khoe khoang chuyện “rèn luyện” của mình. Tôi không biết anh học hát cùng giảng viên nào, chỉ thấy rõ rằng anh chưa từng ngừng tiến bộ. Tôi không biết anh sắp xếp thời gian học ra sao giữa lịch trình dày đặc, chỉ biết rằng mỗi lần anh trở lại sân khấu, giọng hát lại vững vàng hơn, biểu cảm lại sâu hơn, và phần trình diễn luôn mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng. Tôi nghĩ, có lẽ Jun đã học không chỉ kỹ thuật hát, mà còn học cách lắng nghe chính mình – lắng nghe cảm xúc để hát thật, chứ không chỉ hát hay.

Jun học bằng cả sự tò mò và tinh thần dấn thân, không ngại thử sức lĩnh vực mới và gặt hái nhiều thành tựu. Sếp Ngô Thanh Vân gợi ý anh viết kịch bản, và rồi anh nhiều lần được ghi tên là biên kịch ở nhiều bộ phim lớn nhỏ. Năm 2018, tác phẩm “Gia vị nhân gian” mang về cho anh giải thưởng Nhà biên kịch tài năng. Jun đọc sách thường xuyện từ khi còn nhỏ và bắt đầu những trang đầu tiên của hành trình kể chuyện bằng con chữ khi mới ở tuổi teen. Ban đầu, anh viết tản văn, truyện tình cảm tuổi mới lớn – nhẹ nhàng, dễ thương nhưng cách thể hiện nhân vật đôi khi còn cường điệu bởi khi ấy anh Duy Thuận 18 tuổi vẫn còn quá ngây thơ, nghĩ gì viết nấy, sai chính tả quá trời. Thế rồi qua từng năm, anh vẫn viết, vẫn đọc, vẫn quan sát con người. “Jun nghĩ viết một cuốn sách ai cũng có thể làm được. Đó là kết quả của sự luyện tập, năng khiếu chỉ là một phần, quan trọng là luyện tập”. Đến năm 2024, anh cho ra mắt” Xứ Sở Miên Man” như cuốn tiểu thuyết giả tưởng đầu tay – một thể loại tưởng như xa vời nhưng lại gần gũi lạ kỳ, vì người đọc nào cũng thấy thấp thoáng hình bóng của chính mình trong đó. Cuốn sách ấy đã đạt Giải C – Giải thưởng Sách Quốc gia. Anh đi từ viết vì niềm vui cá nhân đến được vinh danh ở một giải thưởng danh giá, đây không thể là kết quả của may mắn. Đó là thành quả của một người không ngừng học hỏi, dám sai, dám làm lại và không bao giờ tự mãn.

Sự học của Jun thể hiện rõ nét ở quan điểm của anh trong quá trình học viết sách: Viết phải tập dần dần, như một đứa trẻ tập làm văn vậy đó, viết rồi sửa, viết dở cứ viết, rồi sẽ viết hay. Ở mỗi giai đoạn, anh đều tự mày mò, tự trau dồi, tự kiểm điểm và luôn đón nhận những góp ý từ bên ngoài. Đó là kiểu học của người hiểu rằng thế giới luôn thay đổi, và để không bị bỏ lại phía sau, chỉ có một con đường – tiếp tục học.

Cách Jun học: chủ động, kiên nhẫn và không ngừng tìm tòi. Tôi nghĩ Jun thành công không phải vì anh giỏi hơn ai, mà vì anh đều đặn hơn mọi người khác. Anh giữ được sự kỷ luật trong việc học, không để cảm xúc chi phối. Dù bận rộn đến đâu, anh vẫn dành thời gian đọc, ghi chép, luyện tập. Tôi cảm nhận được với anh, việc học không phai là ép mình theo một lộ trình thu nạp kiến thức, việc anh học diễn ra một cách tự nhiên như thể nó đã là một phần trong nhịp sống hằng ngày.
Điều khiến tôi khâm phục nhất là Jun không chỉ học cho riêng mình. Anh biến những gì học được thành hành động, thành sản phẩm. Và hơn hết là thành cảm hứng cho người khác. Khi nhìn lại hành trình của Jun, tôi nhận ra một điều: sự học thật sự không có giới hạn.

Người có kỹ năng học sẽ biết cách đi xa hơn, dù bắt đầu ở đâu. Và Jun Phạm chính là minh chứng cho điều đó – một người nghệ sĩ không ngừng tiến hóa, không vì cạnh tranh, mà vì muốn ngày mai của mình tốt hơn hôm nay.

Jun Phạm khiến tôi tin rằng kỹ năng học là điều quý giá nhất một người trẻ có thể rèn luyện. Bởi khi ta biết cách học, ta không sợ thất bại – vì mỗi thất bại đều là một bài học mới. Từ cách Jun lặng lẽ rèn giọng hát, chăm chút từng trang sách, đến việc anh biến trải nghiệm thành giá trị cho người khác – tất cả đều cho tôi thấy: học là hành trình cả đời. Vậy nên, nếu có thể “học lỏm” từ anh, tôi không mong trở thành người đa tài đa nghệ như Jun, mà chỉ mong mình có thể giữ được tinh thần học tập ấy – tinh thần của người luôn tò mò, luôn câu tiến, và luôn học bằng cả trái tim. Vì như Jun đã chứng minh, khi ta không ngừng học, ta cũng không ngừng phát triển.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *