Sống như một đứa trẻ. Đó là điều tôi chưa từng dám mơ tới – dù khi chín tuổi, mười chín tuổi, hay khi đã hai mươi chín, tôi vẫn không nghĩ mình có thể. Tôi từng cảm thấy mình chưa từng có một tuổi thơ đúng nghĩa. Có lẽ vì quá sớm phải học cách mạnh mẽ, quá sớm phải gồng mình để làm người lớn, để hiểu chuyện, để làm “đứa con ngoan”. Trong tôi, đứa trẻ ấy chưa từng được cười giòn giã, chưa từng được chạy tung tăng mà không sợ sai.
Mọi thứ quanh tôi hoàn toàn thay đổi kể từ khi tôi biết đến Jun Phạm – không phải với vai trò ca sĩ hay diễn viên mà là một tác giả sách. Tôi tìm đọc “Xứ Sở Miên Man” – cuốn sách dễ mua nhất của anh. Thành thật mà nói, tôi hơi băn khoăn khi đọc hai chương đầu tiên. Phần giới thiệu nhân vật, theo tôi đánh giá khi ấy, có phần lạn man, mông lung như một kịch bản khó nắm bắt. Tôi đã tạm gác cuốn sách lại, nghĩ rằng có lẽ nó không dành cho mình.
Nhưng cuộc đời luôn biết cách đưa ta quay lại với điều ta cần, dù có thế chính ta chưa nhận ra. Một cách tình cờ, những kết nối kỳ điệu đã mở ra cơ hội để tôi gửi vài lời nhắn đến Jun. Tôi hỏi anh một câu tưởng như đơn giản, nhưng lại chất chứa trong đó rất nhiều kỳ vọng vì anh và tôi đều đã từng trải qua cảm giác rời xa mẹ mãi mãi khi còn quá nhỏ. Tôi mong anh cho tôi câu trả lời. Nhưng anh không làm vậy.
Anh không giảng giải, không nói tôi phải làm thể nào. Anh cổ vũ tôi tự tìm ra đáp án của mình. Tôi đã quay lại với “Xứ Sở Miên Man” với một tâm thế khác. Không còn là người đọc đang chờ đợi một lời giải, mà là một cô gái đang lắng nghe những mảnh ghép của chính tâm hồn mình. Và thật lạ, từng câu chữ trong sách bỗng trở nên gần gũi, thân thương như tiếng nói của người bạn đồng hành. Thế giới trẻ thơ qua ngòi bút của Jun không chỉ là thế giới của tưởng tượng, mà còn là nơi những người từng đánh mất tuổi thơ được phép sống lại, được phép mơ, được phép yếu mềm.
Jun không phải là người đầu tiên bảo tôi “Hãy cứ hồn nhiên đi”, nhưng anh là người khiến tôi thật sự tin rằng điều đó là có thể. Thậm chí đã có lúc tôi nằm mơ về viễn cảnh tôi phải từ bỏ tất thảy, thứ duy nhất tôi muốn giữ lại chính là sự ngây thơ. Ở anh, tôi thấy sự dung hòa giữa trưởng thành và trẻ con – giữa người đàn ông từng trải và đứa bé trong sáng vẫn đang chạy nhảy đâu đó trong tim. Anh không cố dạy ai cách sống, anh chỉ lặng lẽ sống thật với chính mình, và chính điều đó lại là bài học lớn nhất với tôi.
Nhờ Jun, tôi dẫn học cách đối diện với đứa trẻ bên trong mình – đứa nhỏ từng sợ bị bỏ rơi, sợ bị đánh giá, sợ bị tổn thương. Tôi bắt đầu tập nói lời xin lỗi và cảm ơn với chính bản thân. Tôi tự làm lại những món đồ chơi nhỏ, lần đầu dầm mưa, thoải mái khóc cười không cần lí do gì, chẳng nghĩ chi về những ánh nhìn xung quanh như trước nữa.
Và thật kỳ diệu, trong những khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa ấy, tôi nhận ra: Tuổi thơ chưa từng mất đi, nó chỉ đang đợi tôi quay lại tìm; trái tim bé nhỏ của tôi thủng lỗ chỗ, nay đã dần được vá lại. Jun Phạm không chỉ là một người nghệ sĩ tài năng, mà còn là người kể chuyện bằng cả trái tim. Anh viết ra thế giới của mình để người khác soi thấy chính họ trong đó. Có thể “Xứ Sở Miên Man” không dành cho mọi người, nhưng với tôi, đó là cánh cửa mở ra một hành trình mới – hành trình trở về với bản thểhồn nhiên mà tôi từng lãng quên. Giờ đây, tôi không còn sợ “sống như một đứa trẻ” nữa. Tôi hiểu rằng sự hồn nhiên không đồng nghĩa với ngây ngô, mà là dám sống trọn vẹn, dám yêu thương và tin tưởng. Cảm hứng Jun trao cho tôi không đến từ những lời hoa mỹ, mà từ chính bản thể nguyên sơ của anh – nhẹ nhàng, chân thành, và luôn hướng về ánh sáng. Nếu ngày trước, tôi từng nghĩ “trẻ con là một đặc quyền chỉ dành cho quá khứ”, thì giờ đây, nhờ Jun Phạm, tôi biết tôi có thể tìm lại, ôm ấp và vỗ về phiên bản tí hon của mình, bất cứ khi nào tôi muốn.

