Để mà nói về cuộc sống của mình trước khi trở thành một củ Carrot chạy theo anh Jun, thì có thể dùng những từ như “an phận”, “an toàn”, và “nhàm chán”. Có một khoảng thời gian mình từng gặp khủng hoảng hiện sinh, khá nặng, không biết mình tồn tại đề làm gì, mắc kẹt trong cái lồng mà chính bản thân tạo ra, nghĩ rằng bản thân quá kém cỏi để thoát ra khỏi đó, chấp nhận mỗi ngày thức dậy một cách mệt mỏi để tiếp tục tồn tại. Mình bị “cũ”, tự làm mình “cũ” vì không dám thử, không dám trải nghiệm, và không dám mặc kệ mọi thứ.
Hên cái mình bị lì, nên mặc dù không tin tưởng bản thân là bao nhưng mình chưa bao giờ từ bỏ việc vùng vẫy. Thứ mình cần thời điểm đó là một cú hích. Và khi nghe “Nhật kí ban công: Đời người có mấy lần được tái sinh?” của anh Jun và chị Minh Tú, mình nhận ra: Cú hích đó đây rồi.
Ừ, đời người có mấy lần được tái sinh? Mình chỉ có duy nhất một lần để sống, vậy mình định lãng phí nó đến khi nào nữa? Không thử làm sao biết sẽ không được? Mà nếu không được thì mình thử lại, có sao đâu, nhỉ? Khi chị Tú chia sẻ về những mối lo của mình, anh Jun đã bảo “Em suy nghĩ nhiều quá”, anh nói về những mặt tích cực của việc thất bại. Mình nhận ra, thất bại cũng không đáng sợ đến vậy, chí ít mình sẽ không hối hận vì đã không thử.
Mình bắt đầu trài nghiệm nhiều hơn, đi nhiều nơi, làm quen với nhiều bạn hơn, đăng kí học thêm kĩ năng mới, rồi mình học vẽ – một đam mê đã từng bị dập tắt từ khi mình còn là một đứa trẻ. Mình thấy vui, cái lồng vẫn còn đó, nhưng việc hít thở đã trở nên dễ dàng hơn, và mình tin đến một ngày trong tương lai, cái lồng đó sẽ chẳng còn là vấn đề lớn lao gì nữa.
Jun Phạm đã truyền cảm hứng để mình sống tích cực hơn như thế đấy!
