From: Ánh Minh

Những năm cấp ba, mặc dù là học sinh trường Chuyên, mình chẳng học xuất sắc môn nào cả. Mình học đều các môn, môn nào cũng tàm tạm, nhưng chẳng biết mình thích gì hay nổi trội ở điểm gì. Nhìn bạn bè xung quanh ai cùng có đam mê, định hướng riêng, quyết tâm học hành để đạt được ước mơ của họ, còn mình thì cứ mông lung vô định, không biết tương lai mình sẽ như thế nào. Mình thất vọng và chán nản với bản thân lắm.

Cùng thời điểm đó, anh Jun ra mắt series “Nhà Có Một Người”. Mình mặc dù đã biết và theo dõi anh khá nhiều trước đó, nhưng lúc đó còn trẻ con, chỉ đơn giản thích anh vì anh dễ thương và hài hước thôi. Đến tận lúc đó, qua những thước phim của anh, mình mới hiểu rõ hơn về con người của anh. Anh Jun là người có thể làm rất nhiều công việc, nào là ca sĩ, diễn viên, biên kịch, đạo diễn, và cũng chính “Nhà Có Một Người”, mình mới biết anh còn là nhà văn nữa. Lúc này mình mới nhận ra, thì ra anh Jun lại lợi hại đến thế. Mình bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về anh, biết được quá khứ của anh, những khó khăn mà anh từng trải qua, khi anh bắt đầu từ cơn số 0 bước chân vào showbiz, mới thấy ngưỡng mộ anh vô cùng. Và mình cũng nhận ra, không quá nổi trội ở điểm nào như anh cùng hay ho lắm chứ! Mình cứ làm những gì mình thích thôi, cứ thử bất kì thứ gì mình muốn, không cần phải gò bó hay ép buộc mình vào khuôn khổ nào cả. Mình lúc đó luôn xem anh Jun là một hình mẫu mà mình muốn trở thành, là người cái gì cũng dám thử, cái gì cũng làm được, thậm chí là làm rất tốt ở bất kì lĩnh vực nào.

Mặc dù bây giờ mình vẫn thấy mình chưa tốt lên như mình muốn, nhưng từ anh Jun, mình nhận ra mình cùng không vô dụng lắm, không vượt trội ở điểm nào nhưng mình cũng có thể làm được nhiều thứ, và trở thành “người trong muôn nghề” như anh Jun cũng không tệ xíu nào cả, ngược lại còn rất thú vị nữa. Mình cứ là chính mình thôi! Ở anh Jun, mình vẫn còn rất nhiều điều có thể học hơi đề trở thành phiên bản mà mình mong muốn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *