Người ta thường nói, ấn tượng đầu tiên luôn là điều khiến ta nhớ lâu nhất.
Jun Phạm có rất nhiều khoảnh khắc tỏa sáng – trên sân khấu, trong âm nhạc hay qua từng chương trình. Như mình đã tâm sự ở Chủ đề 5, ấn tượng đầu tiên khiến cái tên “Jun Phạm” in sâu trong tâm trí lại là lúc mình vô tình xem “Tấm Cám: Chuyện chưa kể”.
Cho tới tận bây giờ, có lẽ là mãi về sau, anh chàng thái giám Thuận Nô nói giọng Huế dí dỏm pha chút “đanh đá”, ánh mắt thông minh lanh lợi đã khiến mình bất ngờ vì tưởng anh là người Huế thật, sau đó bật cười, rồi bất ngờ nhớ mãi khuôn mặt ấy. Mình đâu có ngờ rằng, đó lại chính là khởi đầu cho hành trình trở thành một chú Carrot trong khu vườn đầy màu sắc của anh sau này. Thêm vào đó, một lần nữa, thực sự cảm ơn Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai, nơi mà giúp mình thật sự yêu mến và cảm phục anh.
Mình nhớ trong một chương trình khác, Jun từng chia sẻ rằng sau khi nhóm 365 tan rã, anh đã có quãng thời gian sống vô định hướng. Nhưng rồi có một câu nói đã khiến anh tự vực dậy: “Tại sao người ta làm được mà mình không làm được?” Một câu ngắn thôi, nhưng chứa cả nghị lực và niềm tin vào chính mình. Câu nói ấy khiến mình khâm phục Jun hơn bao giờ hết – một người không ngừng cố gắng, tự lập, luôn tìm cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Mình thấy ở anh không chỉ là một nghệ sĩ tài năng, mà còn là người truyền cảm hứng cho những ai từng mỏi mệt, từng mất phương hướng giữa cuộc đời. Một người đàn ông biết mình là ai, biết đâu là điều đáng trân quý và vẫn chọn cách sống hiền lành, ấm áp, dù đã đi qua nhiều vất vả. Anh thực sự xứng đáng có nhiều fan hơn nữa, đúng không ạ?
Từ một ấn tượng nhỏ, đến một niềm thương lớn. Cảm ơn anh – Jun Phạm vì đã truyền cảm hứng, theo cách nhẹ nhàng nhất.
