From: Vân Hoàng

Nếu một ngày rơi vào “khu tự trị” Jun Phạm, có lẽ mình sẽ khóc và chạy ngay về nhà với mẹ.

Mình vẫn nhớ ngày bé họ hàng và người quen luôn hỏi bố mẹ mình tại sao không bao giờ mắng mình, và mẹ mình luôn trả lời: “mắng nó nó sẽ khóc 3 tháng.” Quả đúng là như vậy, mình được bố mẹ nuông chiều từ lúc còn đỏ hỏn, nên bị quát một câu thôi mình sẽ khóc rất to và rất lâu, (nhưng không đến nỗi 3 tháng). Sau khi tốt nghiệp đại học và quyết định sang Nhật du học, mình đã nghĩ mình sang được đúng một tuần thôi là sẽ phải bay về nhà ngay, vì chắc chắn mình sẽ không chịu nổi những lời mắng nhiếc của các sếp Nhật khi đi làm thêm đâu. Một điều hết sức thần kỳ là, mình đã sống được ở Nhật tới tận một năm ba tháng rồi mới khóc và chạy về bên mẹ.

Mình đã nộp hồ sơ du học với mong muốn sẽ sống lâu dài ở Nhật vì mình có một tình yêu rất lớn dành cho văn hoá và đất nước Nhật. Nhưng hành trình của mình ở xứ Phù Tang xinh đẹp đã kết thúc chỉ sau hơn một năm vì mình không đủ mạnh mẽ để chịu được áp lực rất lớn của cuộc sống bên đó. Trong thời gian 15 tháng mình đã phải ăn cơm chan nước mắt theo đúng nghĩa đen, đã phải đứng yên nghe khách hàng mắng mà không hiểu bị mắng vì lý do gì, đã bị quản lý chỗ làm thêm khiển trách hàng ngày, đã phải chịu nhiều uất ức mà về không dám kể cho mẹ nghe, đã bị cơn đau dạ dày hành hạ suốt nhiều tháng trời. Mình đã quyết định nói lời chia tay xứ mặt trời mọc trước khi sức khoẻ của mình bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn, và cũng bởi hơn một năm bôn ba xứ người đã giúp cho mình nhận ra không có nơi nào được như ở nhà.

Khi Junstats đưa ra chủ đề “nếu một ngày rơi vào ‘khu tự trị Jun Phạm’, bạn sẽ làm gì?”, suy nghĩ đầu tiên của mình là chỉ cần bị Jun mắng một câu thôi mình sẽ chạy ngay về nhà khóc với mẹ. Nhưng sau khi khóc xong, có lẽ mình sẽ ngồi suy nghĩ “có khi mình bị mắng cũng đúng.” Sự khó tính của Jun khác hoàn toàn với sự khó tính của những sếp Nhật mình đã làm việc cùng, và cái cách Jun nghiêm khắc làm mình nhớ đến bố. Bố mình chiều mình là vậy nhưng nếu đi quá giới hạn mình sẽ bị bố cho ăn đòn ngay. Bố mình rất hiền nên khi mình bảo bị bố đánh không một người quen nào tin. Đúng là bố rất hiền, nhưng một khi mình đi quá giới hạn, thì có cưng mình đến mấy bố cũng phải dạy cho mình một bài học để cho mình biết thế nào là đúng, thế nào là sai.

Mình cảm thấy tính cách của Jun giống y hệt như bố mình vậy, hiền lành, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng rất đỗi nghiêm khắc. Sự nghiêm khắc đó xuất phát từ sự quan tâm và muốn người khác tiến bộ hơn, theo đúng câu “yêu cho roi cho vọt.” Ẩn sau hình ảnh “chủ khu tự trị” rất nóng nảy và hay ném dép đó là một trái tim vô cùng nhân hậu và ấm áp, luôn ở bên giúp đỡ anh em lúc cần, luôn lan toả yêu thương và giang rộng vòng tay giúp đỡ những hoàn cảnh kém may mắn hơn. Ẩn sau hình ảnh ca sĩ Jun Phạm khó tính, luôn yêu cầu cao đối với nhân viên là một Phạm Duy Thuận luôn quan tâm đến staff như gia đình, là một anh chủ vườn Cà Rốt luôn tận tuỵ ký tên chụp ảnh với từng người hâm mộ sau mỗi show diễn, dù cho đó là show phòng trà 700 người hay concert 50.000 người. Đằng sau câu đuổi fan một cách đầy gia trưởng và hài hước “đi về đi ngủ đi” là một người nghệ sĩ luôn hết mực trân trọng fan, vì Jun “thương Cà Rốt hơn chính Jun.”

“Khu tự trị” Jun Phạm đáng sợ, nhưng cũng đáng yêu lắm ý.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *