Tưởng tượng khi tôi rơi vào “khu tự trị Jun Phạm”, tính hay ngại sẽ khiến tôi không dám chọn làm người bạn đồng hành, càng chẳng phải trợ lý hay nhân vật nào có thể giao tiếp tự nhiên với Jun. Nếu có thể, tôi muốn trở thành chiếc máy chụp ảnh pola của anh, một hệ thống vật lý nhỏ xinh chẳng biết nói, chỉ biết hồi hộp chờ giây phút Jun giơ tay lên, căn góc thật chậm là tôi sẽ sẵn sàng nhận lệnh chụp. Tôi muốn trải nghiệm điểm nhìn của anh, quan sát thế giới qua khung ngắm của anh, nơi mà ánh sáng, màu sắc và cảm xúc đều phản chiếu cách anh cảm nhận cuộc sống.
Máy ảnh pola không quay được vlog, không lưu video, mỗi hình ảnh được lưu trữ đều là độc bản. Tôi tò mò muốn biết Jun nhìn điều gì trước tiên, giữ lại điều gì cho riêng mình, và vì sao anh chọn bấm máy ở khoảnh khắc đó. Trong tay anh, mọi thứ bình thường đều trở nên có hồn – từ bữa cơm trưa giản dị hằng ngày với gia đình đến những lần đầu tiên anh cùng các em học một kỹ năng mới, hay cái ôm đầy cưng nựng cùng bé cún của cả nhà. Anh không tìm sự hoàn hảo, chỉ đơn giản là muốn lưu trữ những kỉ niệm yêu thương; và tôi, chiếc máy ảnh, hân hạnh giúp anh làm việc đó.
Làm chiếc máy ảnh, tôi có thể là người bạn nhỏ đồng hành cùng anh, ở gần mà không xâm phạm, được hiện diện trong từng khoảnh khắc mà không khiến ai mất tự nhiên. Tôi sẽ chứng kiến những buổi khuya anh ngồi trò chuyện cùng những người anh em thân thiết, được nhìn lướt qua vài ý tưởng viết sách khi căn phòng chỉ còn ánh đèn con con hắt xuống quyển sổ ghi chú. Tôi sẽ thấy anh nấu ăn, tỉ mẩn nêm từng chút gia vị, như thể đang pha trộn ký ức và tình cảm. Tôi cũng sẽ thấy những nụ cười bất chợt, những phút anh trầm ngâm bởi có những phút cảm xúc biến đổi quá nhanh, chỉ có thể được cảm nhận trong một vài giây chứ không kịp giữ lại lâu. Khi ấy, những tấm ảnh nói lên điều mà ngôn từ không thể.
Quá hiển nhiên là tôi sẽ không phải cuốc đất, giặt giũ hay cày gặt gì rồi; sự rảnh rỗi của một chiếc máy ảnh tạo cho tôi cơ hội đánh giá về “khu tự trị” của Jun theo định nghĩa khác. Tôi không lỡ miệng nói chuyện ồn ào hay quên cắm điện cho nồi cơm để thấy anh cả Thuận gia trưởng, càng không có khả năng làm chú Sáu phải cọc. “Khu tự trị” không chỉ là nơi anh tách biệt với thế giới showbiz hào nhoáng mà là không gian anh tự do sắp xếp lại cảm xúc, để nuôi dưỡng bình yên giữa đời sống vội vã. Ở đó, Jun không cần diễn; chỉ cần chân thật là đủ. Nếu được sống ở nơi ấy dù chỉ một ngày, tôi muốn mình học được sự chậm rãi, cái cách anh ngắm nhìn từng chi tiết và không sợ lãng phí thời gian cho một khung cảnh yên ả.
Thời gian ở trong khu tự trị Jun Phạm, tôi không cần nói hay làm gì cả. Tôi chỉ muốn chụp cùng anh một khoảnh khắc do anh chọn – nơi cả người và vật đều im lặng, chỉ còn lại ánh sáng đang từ từ loang ra trên tấm phim nhỏ. Sau này phim có thể hết, ảnh có phai, các bộ phận máy của tôi có thể hỏng hóc, tôi có thể bị thay thế bằng một bạn máy ảnh xịn sò hơn; hành trình ngắm nhìn cuộc sống cùng Jun có thể kết thúc, tôi sẽ vẫn rất vui vì đã được đồng hành với anh trong hành trình ấy, dù chỉ là một vài bước chân thôi.
