From: Neo

“Mệt quá thì mình nghỉ ngơi một chút. Khỏe rồi tự nhiên sẽ nghĩ ra được cách thôi con!”

Khi đọc những dòng chữ này trái tim mình như bị hẫng lại một nhịp.

Mình không phải là một đứa dễ thể hiện tình cảm với người khác, đặc biệt là với ba mẹ của mình. Nhất là giai đoạn khi mình bị rối loạn lo âu và trầm cảm, khoảng cách của mình với ba mẹ lại càng lớn hơn rất nhiều.

Thuở còn bé xíu mình luôn thích cảm giác được ba chở đi học và chở về mỗi ngày, ngồi sau lưng ba cảm giác thật an tâm biết bao. Cũng từng tỉ mỉ làm một bông hoa bằng giấy, và viết thư trong tiết học thủ công để tặng mẹ nhân dịp 8/3.

Nhưng khi lớn lên rồi, có lẽ mình đã quen với việc ba mẹ luôn ở đó, và mặc định rằng họ vẫn sẽ luôn ở đó. Nên mình không biết trân trọng, mình ưu tiên các mối quan hệ khác ngoài xã hội hơn.
Nhìn hành động của cu Pun với chú Cuội, mình mới vỡ lẽ ra là mình đã bỏ rơi mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời mình quá lâu rồi. Bởi mỗi khi vấp ngã, mỗi khi mỏi mệt, thì gia đình, ba mẹ mới luôn là người dang rộng đôi tay để đón ta về.

Con chim non còn tổ để quay về nghỉ ngơi thì đó có lẽ mới là điều đáng quý nhất!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *