Khi nhận được đề bài, mình đã thật sự ngồi xuống mở màn hình icon, và bấm ra tầm… 17 cái icon mà mình nghĩ liên quan đến anh, khó chọn vô cùng nếu phải chọn một cái duy nhất, nhưng để chậm lại, nghĩ đến một thứ mà anh mang lại một cảm giác cho riêng mình, thì đó là sự bình thường mà phi thường, sự yên bình, thực tại, mà mình không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả.
Anh có tài năng không? Có. Anh có truyền động lực cho mình không? Có. Anh có mang cho mình những năng lượng dễ chịu, và lời khuyên của anh đôi khi cũng giống như phép màu dịu êm, tất cả những thứ đó liên tưởng mình đến một cuốn sách 📖.
Nói thế nào nhỉ, anh Jun vốn dĩ hơn mình kha khá tuổi, chỉ thua mỗi anh lớn của mình, có lẽ vì vậy, vốn sống và suy nghĩ của anh như một quyển sách (hơi) dày vậy. Quyển sách ấy có nhiều câu chuyện, nhiều màu sắc, mỗi chương sách là những câu chuyện riêng, tài năng ở lĩnh vực riêng, và mỗi chương đều mang ý nghĩa gì đó với mình. Mình có từng nhắc đến những trang anh viết khi ký tặng các bạn, các chị ở fansign, và việc mình lưu hết những trang mọi người chia sẻ, vì dù nó không thật sự là anh viết ra dành cho mình, mỗi lời nhắn như thể một lời khuyên nhủ, động viên và trấn an, giúp mình nhẹ nhõm và vững tâm dù mình đang đi trên con đường nào, đang đưa ra lựa chọn gì, khó khăn như thế nào. Nếu anh Jun là một cuốn sách, ảnh sẽ là một cuốn sách thú vị nhiều màu sắc, nhiều câu chuyện, là một cuốn sách “lành” vừa truyền cảm hứng, vừa xoa dịu người đọc dù anh không đưa ra một chỉ dẫn nào rõ ràng chi tiết cả, anh giúp mình tin vào mình, và đi vững trên con đường mình chọn, bình tâm với kết quả mình nhận được.
