From: Chích Bông

🎆
Jun Phạm, người nghệ sĩ mà tôi yêu mến và ngưỡng mộ như anh lớn trong nhà, luôn khiến tôi nghĩ đến hình ảnh pháo hoa, rực rỡ và đầy bất ngờ nhưng cũng chứa đựng sự kiên định và định hướng rõ ràng để tỏa sáng. Từ khi ra mắt trong nhóm nhạc 365, anh đã trải qua hành trình dài, từ ánh đèn sân khấu âm nhạc đến màn ảnh nhỏ với vai trò diễn viên, MC, người tham gia truyền hình thực tế, và cả một nhà văn. Mỗi bước đi của anh đều để lại dấu ấn, như cách pháo hoa vẽ nên những đường sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.

Trước khi trở thành ánh sáng rực rỡ, Jun giống như hỗn hợp thuốc nổ trong pháo hoa – đầy tiềm năng nhưng khó đoán. Nếu không có định hướng, sự chăm chỉ và niềm đam mê mãnh liệt, có lẽ anh đã không thể chạm đến những thành công như hôm nay. Anh giống như một viên pháo nằm im trong kho, đã sẵn sàng chờ được châm ngòi, chờ khoảnh khắc để bay lên và tỏa sáng. Tôi đã tìm lại những hình ảnh cũ của anh, từ những bước đi đầu tiên, khi tiếng “vút” của viên pháo vừa rời bệ phóng vang lên, mang theo sự kỳ vọng nhưng vẫn còn mơ hồ. Tôi từng có một khoảng thời gian tiếc nuối vì mình bỏ qua cơ hội theo dõi con đường anh đi từ những ngày đầu, khi anh còn là một chàng trai trẻ trong nhóm nhạc, luôn nỗ lực nhưng chưa thực sự bùng nổ. Tôi cảm thấy mình may mắn khi được gặp anh ở thời điểm ánh sáng sự nghiệp của anh đang lung linh nhất.

Khi khoảnh khắc định mệnh ấy ập đến, khi tôi cầm trên tay cuốn sách anh viết, những trang sách như tia lửa bén vào tâm hồn tôi, khiến mọi thứ trong tôi nỗ “đùng đoàng”. Từng câu chữ của anh không chỉ là lời kể, mà là nhịp đập của một trái tim chân thành. Tôi nhận ra rằng, anh không chỉ là người đứng trên sân khấu hay xuất hiện trên màn ảnh, mà là một tâm hồn sâu sắc, biết dùng nghệ thuật để chạm đến cảm xúc của người khác. Chính khoảnh khắc ấy, Jun Phạm bắt đầu trở thành pháo hoa trong lòng tôi, không chỉ rực rỡ mà còn khiến tim tôi bùng cháy theo.
Mỗi lần gặp Jun, dù ở concert hàng vạn khán giả hay buổi kí tặng sách giới hạn số độc giả tham gia, dù là nơi phòng trà anh hát vài giờ đồng hồ hay khi anh làm diễn giả khách mời chỉ 30 phút, tôi đều cảm nhận được sự rực rỡ ấy. Anh như pháo hoa, không chỉ sáng một lần rồi vụt tắt, mà mỗi lần xuất hiện lại mang đến một sắc màu mới. Từ vai diễn đầy cảm xúc, những câu nói dí dỏm khi giao lưu, đến những chia sẽ chân thành trong các chương trình thực tế, anh luôn khiến tôi bất ngờ và tự hào. Nhưng điều tôi trân trọng nhất là sự gần gũi, như một người anh lớn luôn nhắc nhở tôi rằng để tỏa sáng, cần có sự kiên trì và một trái tim luôn hướng về phía trước.
Pháo hoa, dù đẹp đến đâu, cũng chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc.

Nhưng với anh, ánh sáng ấy dường như không bao giờ tắt. Mỗi dự án mới, mỗi vai trò anh đảm nhận, đều là một lần anh bay cao hơn, tỏa sáng hơn. Vậy nên với riêng tôi, pháo hoa không chỉ là hình ảnh dùng để miêu tả cảm giác về Jun, mà còn là cảm giác trong lòng tôi mỗi khi nghĩ về anh – một sự bùng nổ của niềm vui, sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn. Anh là người nghệ sĩ để lại trong tôi những cảm xúc không thể nào quên, người anh trai đã thắp sáng hành trình bé nhỏ của tôi, như cách pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm vậy.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *