Mình biết đến anh Jun từ khá sớm, khi anh còn hoạt động trong nhóm 365. Hồi đó, bài hát “Hai Cô Tiên” hot lắm, vang lên ở khắp nơi từ tivi, quản cà phê cho đến những buổi văn nghệ ở trường. Giai điệu sôi động, bắt tai cũng bốn chàng trai tràn đầy năng lượng và siêu đẹp trai khiến ai xem cũng phải mê một không lối thoát. Trong đó Jun Phạm là cái tên khiến mình chú ý nhất. Anh có nụ cười hiền, ánh mắt sáng và cách biểu diễn tự nhiên, gần gũi. Dù khi ấy minh còn nhỏ, nhưng đã cảm nhận được ở anh một sự ấm áp rất đặc biệt.
Sau này, “Bống Bống Bang Bang” ra đời, trở thành ca khúc quốc dân gần liền với tuổi thơ của biết bao người, trong đó có mình. Lúc ấy chắc mình mới học cấp một, nhưng cứ nghe nhạc là nhún nhảy hát theo, chẳng cần hiểu hết lời bài hát, chỉ thấy vui và tràn đầy năng lượng. Anh Jun trong MV lúc nào cũng tươi tắn, dí dóm, như một người anh trai thân thiện mà ai cũng quý mến.
Đến năm 2019, “Chạy đi chờ chi” ra mắt, và đó là lúc mình thật sự bắt đầu quan tâm đến anh nhiều hơn. Giữa dàn cast toàn người hoạt náo, Jun lại nổi bật theo một cách khác: nhẹ nhàng, tinh tế, hơi trầm những rất sâu sắc. Anh không đặt nặng chuyện thắng thua, mà luôn tập trung vào tinh thần đồng đội, luôn là người quan sát và âm thầm giúp đỡ. Cách anh đối xử với mọi người – vừa chân thành vừa chu đáo – khiến ai xem cũng thấy ấm lòng. Và từ đó, cái tên “chú thỏ trắng” gắn liền với anh như một hình ảnh đặc trưng: hiền lành, giản dị nhưng đầy nghị lực.
Minh vẫn nhớ cảm giác bất ngờ và tự hào khi biết tin anh tham gia “Sao nhập ngũ”. Ban đầu mình chỉ nghĩ anh là người trầm tính, ít nói, không biết có theo kịp cường độ rèn luyện khắc nghiệt hay không. Nhưng rồi Jun Phạm đã làm hơn cả mong đợi. Anh kiên trì, chịu khó, không ngại khó khăn và luôn hết mình trong mọi thử thách. Khoảnh khắc anh giành giải Quán quân để quyên góp cứu giúp các em nhỏ mắc bệnh tim khiến mình thật sự xúc động. Một hành động giản dị nhưng chứa đựng tấm lòng lớn – đúng là một Jun Phạm mà mình luôn ngưỡng mộ.
Sau chương trình, mình lại tìm hiểu thêm về những dự án của anh – từ ca hát, viết sách cho đến phim ảnh. Càng tìm hiểu, càng thấy anh là người rất sâu sắc và đa tài. Dù ở vai trò nào, anh cũng làm hết mình, không phô trương, không ồn ào. Chính sự lặng lẽ, khiêm tốn và tinh tế ấy khiến người ta thương anh hơn từng ngày.
Sau đó mình phải tập trung vào việc học nên không còn theo dõi anh thường xuyên. Nhưng mỗi khi tình cờ thấy anh xuất hiện trong một bài phỏng vấn, một dự án nhỏ hay chỉ là một khoảnh khắc đời thường, lòng mình lại dâng lên cảm giác thân quen, như được gặp lại một phần ký ức đẹp của tuổi thơ.
Giờ đây khi đã lớn hơn, có nhiều thời gian rảnh rỗi, mình lại quay về dõi theo anh nhiều hơn. Nhìn lại, mới thấy Jun Phạm không chí là một ca sĩ hay diễn viên tài năng, mà còn là người đã gắn bó với mình suốt một hành trình dài – từ những năm tháng ngây ngô với “Hai Cô Tiên” và “Bống Bống Bang Bang”, đến khi trưởng thành và thấy anh lặng lẽ tỏa sáng bằng chính nhân cách và tấm lòng của mình. Jun Phạm không chỉ là một nghệ sĩ đáng mến mà còn là một phần tuổi thơ của mình, là người đã khiến mình tin vào sự tử tế và nỗ lực.
