From: Katherine J

From: Katherine J

Jun Phạm từng là cái tên nhạt nhòa trong trí nhớ của mình, dù được nhắc đến với tư cách thành viên của 365 hay là một nghệ sĩ đã lâu năm trong nghề.

Hồi 365 Da Band còn làm mưa làm gió giữa“rừng” boyband Vpop, đứa mê Kpop như mình lại không buồn để tâm. Vậy mà, dù chẳng hề theo dõi, bằng cách thần kỳ nào đó, những giai điệu như Bống Bống Bang Bang hay No Love No Life vẫn tìm đến, nhẹ nhàng, hồn nhiên, như thể gắn vào một phần ký ức của tuổi trẻ.

Rồi khi 365 tan rã, cái tên “Jun Phạm” vẫn lướt qua mình như một celeb chăm chỉ giữa showbiz rộng lớn. Trong khi ba thành viên còn lại đã dần có chỗ đứng và được quen mặt trên truyền hình về nhiều khía cạnh, mình vẫn chẳng nhớ nổi Jun Phạm là ai, hay anh có điều gì đặc biệt. Cái tên ấy, dù không xa lạ, nhưng mãi chẳng thể bước đến gần.

Người ta nói, đến một thời điểm nhất định, ta sẽ gặp người cần gặp, thương người cần thương. Câu nói ấy, đến tận gần đây mình mới thật sự hiểu. Năm 2024, Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai xuất hiện, và lần đầu tiên, mình đã dừng lại thật lâu trước cái tên Jun Phạm. Không biết từ khi nào, sự chỉn chu, tinh tế và ấm áp của anh khiến mình phải để tâm. Rồi từ đó, mình bắt đầu lục tìm lại hành trình anh đã đi qua, từng vai diễn, từng bài hát, từng khoảnh khắc anh kiên định làm nghề. Lúc ấy, mình mới ngẩn người nhận ra: Oh, mình đã lỡ bỏ qua Jun Phạm nhiều lần đến thế. Có chương trình anh từng tham gia, mình cũng từng xem, nhưng ánh mắt vẫn vô tình lướt qua nhẹ tênh. Cái tên “Jun Phạm” năm ấy chỉ như một cơn gió thoảng, song năm nay lỡ biến thành “bão” trong tim mình rồi.

Nếu cho phép một chút ngôn tình vào văn, mình sẽ nói: “Ước gì được gặp anh sớm hơn” hoặc “Nếu biết trước có ngày em thương Jun nhiều như vậy, em nhất định sẽ thương anh từ cái nhìn đầu tiên.” Nhưng rồi, sự có tuổi làm mình phải thực tế một chút: “Thời điểm ấy, chưa từng hối hận vì đã gặp nhau.”

Nếu ai hỏi, có muốn quay lại để gặp anh sớm hơn không, mình chắc chắn sẽ nói không. Gặp sớm hơn, anh có thể trẻ hơn, rạng rỡ hơn thật, nhưng chưa có được sự từng trải, tĩnh lặng và chiều sâu khiến mình xao xuyến như bây giờ. Còn mình, nếu gặp anh khi ấy, có thể sẽ nhiều năng lượng hơn, nhiều nhiệt huyết và thời gian để “đu” anh hơn, nhưng sẽ chưa đủ chín chắn để hiểu và cảm hết những điều tốt đẹp anh đang theo đuổi.

Gặp sớm hơn thì có thể đấy, nhưng liệu có ở lại đồng hành được với nhau hay không thì chẳng ai dám chắc. Với mình, năm 2024 là năm đủ đẹp để lỡ “vướng” vào anh mãi. Đó là lần đầu tiên mình không chỉ biết Jun, mà còn hiểu, thương, và đủ bao dung, kiên nhẫn để vì Jun mà ở lại.

Cảm ơn anh vì đã LẠI đến!
Cảm ơn anh vì đã không bỏ cuộc!
Và cảm ơn thời điểm này vì đã, một lần nữa, cho mình cơ hội được va phải rồi thương anh!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *