From: Qi

Đối với em, Jun tựa như tia nắng.

Em đã trải qua những năm tháng vần vũ mây đen, đấu tranh, gục ngã rồi lại tự đứng dậy học cách chấp nhận và chữa lành chính mình. Khi những nỗi đau thôi nhức nhối, em vô tình thả mình trôi theo những ngày lãng đãng sương mù, mờ mịt tồn tại.

Và khi em gặp Jun, năng lượng từ Jun toả ra xuyên qua sương mờ, len qua những lớp giáp, rọi vào lòng em như nắng mai.

Nội tâm em vốn là căn phòng khoá kín, tăm tối và bất khả xâm phạm. Vậy mà những chia sẻ chân thành và đồng cảm từ Jun Phạm lại như tia nắng ấm, vô tình len lỏi vào. Căn phòng ấy của em chẳng mấy chốc đã lấp lánh nhiều giọt nắng, soi lại những sở thích em đã quên, những cảm xúc em từng chôn giấu, những bài học về hạnh phúc em đã ngừng thực hành…

Sự hiện diện của Jun từng chút từng chút một nhắc em phải tiếp tục học cách tiếp tục sống và hạnh phúc. Em đã thích Jun vì con người Jun như thế đó.

Và đột ngột, em gánh trên vai đại tang và nhiều trách nhiệm với gia đình. Em đã nghĩ, cuộc đời em từ đây tắt hẳn ánh sáng, em không còn có quyền gục ngã. Em đã nghĩ mình không còn có thể gặp Jun nữa.

Cho đến khi mẹ nhắc em rằng Jun có thể đồng cảm với nỗi mất mát của em. Em mới chợt nhận ra, À thì ra em vẫn còn ánh sáng để bấu víu cơ mà.

Dù bây giờ em vẫn chưa thể đối mặt với sự ra đi của ba, nhưng em vẫn cố gắng nương theo những gì Jun chia sẻ để cảm thấy “bình thường” là một điều bình thường.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *