From: Nguyên lá

Nói về cái người đàn ông đa năng đó, một kĩ năng thui là chưa đủ, mình muốn tham lam học lỏm nhiều hơn là một – học cách nấu ăn ngon “tổ tiên mách bảo”, học cách viết lách từ tản văn, kịch bản, tới sách thiếu nhi, giọng hát, vũ điệu, hay cả cách giữ kỉ luật cho bản thân như cách ảnh duy trì việc tập gym “vì đó là một phần công việc”. Thôi thì nếu vẫn phải chọn, mình sẽ chọn cách biểu đạt và sử dụng ngôn ngữ của anh Jun, vì mỗi lần đọc bất kì thứ gì anh Jun viết, mình đều phải cảm thán tiếng Việt có thể vừa đẹp đẽ vừa gần gũi vậy sao.

Từng là người mê viết, thích biểu cảm, tự sự, thích đọc sách, khi lớn dần lên, tiếp xúc với nhiều loại hình hơn, học ngữ văn theo cách khác hơn, rồi có nhiều công cụ biểu đạt hơn, mình dần dần… mất đi khả năng biểu đạt ngôn ngữ một cách thuần túy. Như nào nhỉ, mình sẽ chỉ học dàn ý rồi viết một bài văn đủ điều kiện đạt điểm, vì mình không còn thích thả trôi mình với văn học, không còn viết nhiều nữa. Rồi thời của mình cũng chẳng còn thư từ, mà mình giao tiếp với mọi người nếu không phải trực tiếp, thì qua tin nhắn, điện thoại, email. Đến cả việc viết email, mình cũng phụ thuộc vào những thứ chuẩn chỉ, trang trọng đến mức không có khuôn mẫu đó thì chẳng biết biểu đạt như nào nữa. Lên đại học, vì học ngành thiên hướng tự nhiên, mình cũng chẳng đả động đến văn học mấy nữa, mình chẳng bao giờ để ý sự mai một của ngôn ngữ trong mình, đến khi mình gặp anh Jun.

Dù là kịch bản, lời bài hát hay là sách truyện, dù là đối tượng người lớn, hay thiếu nhi, anh cũng đều viết tốt, viết có nét rất riêng, mình cũng không biết đó là do anh có năng khiếu, hay là do vốn sống, vốn đọc của anh nhưng mình ngưỡng mộ lắm khả năng đó. Giờ đây khi biểu đạt ngày càng trở nên khô khan, mình lại biết rung động với con chữ trở lại, không chỉ là những gì anh Jun viết, mình chậm lại, đọc kĩ càng hơn, và trầm trồ khi thấy người ta dùng từ ngữ hay, hay là ẩn dụ, so sánh hay… Văn học ngày nay không hiểu sao đôi khi bị gắn cái mác văn vẻ, đạo lý làm người ta e dè, nhưng ngôn ngữ đẹp là vậy, tại sao phải ngại ngùng khi lời mình được đọc, được nghe, được nói ra là lời đẹp đẽ nhỉ. Làm fan mãi, mà mình vẫn chưa “quen” hẳn, vẫn luôn trầm trồ với mọi thứ anh viết, và cả nói, buổi kí tặng sách, mình tìm lưu nhiều nhất có thể những lời kí tặng của anh, vì nó thật tâm và đẹp vô cùng, chẳng lời nào sáo rỗng, chẳng rập khuôn dù anh phải kí cho hơn 100 người. Thực ra để mà học lỏm thì khó lắm, vì mình hiểu những gì anh viết ra, là từ sáng tạo, góc nhìn, nội tâm của anh, như cách bé Mì Gói hình dung ra một thế giới khác, là từ tích lũy của anh, từ vốn hiểu và vốn đọc của anh nữa, nhưng đó là một trong những kĩ năng mình ngưỡng mộ và muốn có nhất từ Jun.

Bonus thêm một xíu lại đề cập đến phụ huynh, bản thân mẹ mình lại là người đọc hết các bài anh viết sau khi trở về từ mỗi chặng Haha (cổ cũng có xem lun), mẹ cũng khen anh viết hay lắm, rất sâu sắc, rất tình cảm, cũng như bao người còn bảo ủng hộ anh viết thành sách lun. Có idol như vậy thì không sợ phụ huynh không ủng hộ đu ời he he.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *