Phải thừa nhận rằng tôi là một đứa tham lam, thích học hỏi và tìm tòi… và tất nhiên, Jun Phạm cũng không phải ngoại lệ. Ở người này có nhiều thứ để học hỏi lắm đó chứ!!
Để mà đề cập riêng đến một kỹ năng nào đó, tôi nghĩ mình khó có thể nêu rõ được, rằng mình muốn học gì… Tôi muốn học anh cách quản lý thời gian, quản lý bản thân, quản lý cảm xúc… Và hơn cả, tôi muốn học từ người này cách anh đối xử dịu dàng với những người mình thương yêu.
Vì sao ư? Vì từ khi biết đến anh, nhìn thấy hình ảnh của anh cùng bố, hay những lúc anh chia sẻ về bố mẹ, tôi lại tự nhủ tại sao một người con trai có thể dịu dàng tới vậy, có thể đủ tự tin thể hiện tình cảm của mình đến thế. Còn tôi, một đứa con gái lại ngại việc đó, thậm chí còn cho rằng nó “sến”, đôi khi là gắt gỏng, căn nhằn vô cớ…
Mọi người nhìn vào anh có thể thấy một con người cọc cằn, khó tính đó, nhưng mọi lời nói, cử chỉ của anh, đặc biệt là những khoảnh khắc cùng bố, tôi vẫn thấy được sự nhẹ nhàng, ân cần… Tôi rất muốn học, muốn sửa cái tính hẳn học, gắt gỏng của mình, vì tôi biết những sự cáu kỉnh vô cớ đó chắc chắn làm đối phương tổn thương nhiều lắm, có thể sẽ rất khó, mất rất nhiều thời gian để cải thiện, nhưng “rồi sẽ được” nhỉ?
