Mình đã phân vân rất lâu giữa việc sống với mong muốn của bản thân hay mong muốn của mọi người.
Kề cả trong một năm trở lại đây khi mình sống theo mong muốn của bản thân nhiều hơn và điều đó làm mình hạnh phúc hơn rất nhiều thì sâu trong lòng mình vẫn có một nỗi sợ hãi âm thầm rằng liệu điều này có thật sự đúng?
Anh tặng mình câu này: “Dù ở đâu, lúc nào, anh mong em sẽ luôn thật hạnh phúc!” Làm mình tự thấy là nếu chưa thật sự thông suốt thì hai chữ “hạnh phúc” chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Điều này làm mình thật sự suy nghĩ và đứng ở góc độ của bố mẹ để suy nghĩ nhiều hơn, đồng cảm nhiều hơn và hiểu tại sao họ lại mong muốn mình thế này thế kia.
Mình cùng chia sẻ với bố mẹ nhiều hơn để bố mẹ cùng hiểu và có nhiều góc nhìn khác hơn về cuộc sống hiện tại của mình nữa.
Và mình nhận ra hạnh phúc là người mình trân trọng cũng thấy yên tâm về mình, họ cũng tin tưởng vào hạnh phúc của mình thì mình mới thật sự hạnh phúc trọn vẹn.
Cân bằng giữa sở thích cá nhân và những điều khác trong cuộc sống một cách muợt mà mới giúp ta thật sự vui vẻ và hạnh phúc đúng không mọi người!!!

