From: khỉ chuối

“Thôi thì cứ làm thôi, nó hư thì thôi, có gì đâu, mà nếu nó bể thì cùng lắm là nó bể.”
“Chỉ cần mình ngày hôm nay tốt hơn hôm qua 1% là giỏi rồi.”

Là một người mê podcast và talk show của Jun Phạm, mình đã nghe những câu nói này của anh không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nghe lại, lòng mình như được tiếp thêm một chút niềm tin, một chút dũng khí để tiến về phía trước.

Mình chỉ là một người rất đỗi bình thường – một đứa mang cái danh “học sinh trường chuyên” nhưng chẳng có gì thật sự nổi bật. Từ kiến thức đến sở thích, kỹ năng, thứ gì cũng chỉ dừng ở mức vừa đủ biết, chẳng có mảng nào khiến mình thật sự toả sáng. Vậy nên mình luôn dành một sự ngưỡng mộ rất lớn cho những người có đam mê, sống hết mình với điều họ yêu.

Cũng vì vậy mà khi đứng trước những ngã rẽ quan trọng, mình bỗng trở nên hoang mang. Một bên là khoảng trống, nơi mình không biết mình thích gì, giỏi gì, muốn gì. Bên kia lại là một mớ hỗn độn những điều muốn làm, muốn thử. Càng nghĩ càng rối, càng rối lại càng không biết bắt đầu từ đâu

Nhưng rồi mình biết đến Jun như một phép màu. Anh khiến mình nhận ra rắng có những người trên đời có thể làm được rất nhiều điều, có thể giỏi ở nhiều lĩnh vực mà không cần phải bó buộc bản thân trong một khuôn mẫu duy nhất. Và mình cũng có thể như thế, cứ đi từ từ, làm từng chút một, rồi thành công sẽ đến theo cách nào đó, dù có thể chậm.

Thì ra, được là chính mình, một người bình thường, cũng đã là một điều đáng quý rồi. Và rồi, mình chọn đi trên con đường không bình thường lắm, không phải vì muốn khác biệt, mà mình thật lòng muốn thử. Chính những lời nói, câu chữ của Jun đã gieo trong mình một niềm tin rất nhỏ, nhưng đủ để mình dám bước tiếp, dù chưa biết điều gì sẽ đón chờ mình ở phía trước.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *