Chắc là sự chân thật và gần gũi của anh dành cho mọi thứ xung quanh và cho chính cảm xúc của mình. Yêu những điều bé nhỏ xung quanh và luôn nhìn thế giới với đôi mắt mơ mộng. Thấy hoá ra đâu chỉ có niềm vui mới đẹp mà nỗi buồn, niềm đau và những vết xước cũng đều diệu kỳ 🌱 khi nghe anh nói rằng muốn cảm ơn những mất mát và năm tháng anh đã đi qua.
Cái đoạn từ biết anh hồi chơi “Chạy đi chờ chi” chưa có ấn tượng gì đâu cho tới bây chừ, cũng là mình đi lục lọi xem từng cái video hồi anh còn với nhóm 365 tới bài phỏng vấn của anh, những show anh từng tham gia hay clip của mấy bạn Carrot quay lại… cốt chỉ mong có thể hiểu hơn nhiều chút về anh. Càng theo dõi hành trình của anh, mình càng thêm yêu, tự hào cũng như tin tưởng về anh. Dù không biết được tương lai ra sao, liệu tình cảm mình có thay đổi theo thời gian hay không, mình vẫn sẽ tự hào vì đã từng yêu mến một người nghệ sĩ ấm áp, tử tế và tài năng này.
Luôn hết mình trên sân khấu, đem hết tình cảm dành cho những nơi anh đến và những con người anh gặp nhưng khi trở về nhà vẫn là một người bình thường, giản đơn, vô tri và lắm khi tẻn tẻn 🐰🥕
Và cảm ơn anh Jun một lần nữa đã cho em cảm hứng để viết trở lại và nhen nhóm ước mơ làm nhà văn. Dù biết còn nhiều lắm những thứ để học và nỗ lực nhưng đó chính là một đóm lửa nhỏ được thắp lên trong em trên chặng đường phía trước 💪.
