From: Nguyên lá

“Nỗi buồn cũng thật đẹp, đừng xa lánh mà hãy uống trà với nó. Rồi đến một lúc, nỗi buồn sẽ nở hoa!”

Đó cũng là điều mà bản thân mình biết rõ, nhưng lại chẳng thật sự làm được, khi mà mình còn có chút vấn đề về sức khỏe tinh thần nữa. Cho đến khi gặp anh, thấy cách mà anh thật sự suy nghĩ và đối mặt với nỗi buồn, mình mới mở lòng thêm chút. Thay vì né tránh, mình thử gặm nhấm nó xem. Và đúng là nó không thể tan đi nhanh chóng, nhưng cũng dễ chịu hơn nhiều với mình.

Trước đây khi gặp phải chuyện tiêu cực, bị burn out hay gặp mental breakdown, mình thường trốn tránh và vùi ngay vào những niềm vui, những điều mình cảm thấy “lành”. Đúng là cảm giác dễ chịu sẽ tới ngay, nhưng mình không bao giờ thoát ra được khỏi sự tiêu cực, mà mỗi lần nó đến lại càng tệ thêm. Và khi mình cứ vui mãi thì chẳng niềm vui nào là đủ, mình sẽ chỉ đòi hỏi thêm niềm vui mà thôi.

Khi mình chịu không “xa lánh” nó nữa, nhìn nhận nó, hít thở sâu và cho nó một khoảng không, mình nhận ra: ồ, có nó ở đó cũng không sao, không tệ lắm, và nỗi buồn đến để mình nhận ra mình còn biết vui buồn, biết đau đớn mệt mỏi và cả sung sướng hạnh phúc, và mình trân trọng từng cảm xúc một.

Cũng đơn giản thật, nhưng sau khi nghe anh chia sẻ, mình đã dũng cảm hơn khi đối diện với nỗi buồn, với khó khăn hay điều tiêu cực, mình chấp nhận, gặm nhấm nó để rồi điều tốt hơn sẽ đến. Chắc nỗi buồn của mình biết ơn anh Jun lắm vì nó không còn quá xấu xí với mình nữa he he. Vượt qua nó rồi thì cũng thật tự hào, và cũng chẳng thấy nó xấu nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *