Cũng đã hơn một năm “chạy theo Jun” rùi nhỉ, cũng là mình từ hơn một năm trước ko biết “đu thần tượng” là gì, nhìn lại một năm qua thật sự là một quãng đường nhiệt huyết đúng nghĩa.
Cứ mỗi lần gặp anh là lòng mình đều yên bình, mọi phiền lo cơm áo gạo tiền đều tan biến, chắc anh có một “năng lượng đặc biệt” xua tan lo âu mây đen giông bão cuộc đời.
“Cứ tàn tàn thong dong làm mỗi ngày đến suốt cuộc đời là giỏi rồi.” – Jun Phạm
Là “giỏi” đấy.
Cảm ơn anh Jun thật nhiều, thật sự trên đời này chưa ai từng nói với em là cứ “tàn tàn” là giỏi cả. Nhiều lúc em đã tự trốn trong phòng và khóc một mình vì những áp lực mà bản thân tự tạo ra, tự cảm thấy mình chưa đủ “chuẩn mực” so với những người ngoài kia cho đến khi em đọc được câu này trong broadcast của anh. Mỗi người có một quỹ đạo thời gian của riêng mình, cho tới hiện tại em vẫn đang cố gắng sống và làm việc mỗi ngày, khi đọc được câu này em lại muốn cố gắng cố gắng thêm chút nữa.
Nhìn lên thấy mình chưa đủ giỏi, nhưng nhìn xuống thấy mình vẫn còn may mắn hơn nhiều người lắm, mình còn đủ ba mẹ, có sức khoẻ, có tuổi trẻ, được ba mẹ ủng hộ việc học việc làm, mình thấy biết ơn cuộc sống vô cùng… Mỗi người đều có một ước mơ riêng, chung quy vẫn là muốn bản thân mình được hạnh phúc. Dù có lựa chọn hay không thì chúng mình cũng “đã đi được đến đây” rồi. Thành tựu lớn hay nhỏ – miễn bản thân mình cảm thấy “đủ” là được rồi…

