Chứng kiến hành trình của chàng đại sứ quỹ Nhịp Tim Việt Nam đã truyền cho mình nguồn cảm hứng rất lớn, để rồi một ngày, mình thật sự mạnh dạn điền vào tờ đơn đăng ký hiến tạng.
Chuyện này với mình, lớn thì cũng không phải lớn, nhưng nhỏ thì chắc chắn không nhỏ. Thật ra, ý nghĩ về việc hiến tạng đã chớm xuất hiện từ khi mình vừa tròn 18 tuổi. Khi đó, mình chỉ nghĩ đơn giản rằng nếu một ngày mình không còn, thì cơ thể mình vẫn có thể giúp ai đó được sống tiếp.
Nhưng rồi ý nghĩ ấy cứ nằm yên ở đó. Mình chùn tay, vì sợ, vì ngần ngại, vì nghĩ mình còn quá nhỏ để làm một điều “to tát” như thế.
Mãi cho đến khi mình theo chân anh Jun và được biết đến quỹ Nhịp Tim Việt Nam, mọi thứ mới thật sự thay đổi. Càng tìm hiểu về những việc anh đã làm – từ trước khi trở thành đại sứ cho đến hiện tại – mình càng nhận ra, mỗi hành động, mỗi quyết định của anh đều toát lên sự chân thành và kiên định hiếm có.
Anh không nói nhiều, chỉ âm thầm làm, nhưng chính sự lặng lẽ ấy lại khiến người khác tin tưởng và cảm phục.
Mình vẫn nhớ như in lần đầu được xem sân khấu “Nếu Một Mai Tôi Bay Lên Trời”. Ca khúc ấy không chỉ là âm nhạc, mà như một lời nhắn nhủ đầy nhân văn về sự sống, về những trái tim được nối dài. Mỗi câu hát của anh khiến lòng mình mềm lại – vừa buồn, vừa ấm, vừa thấy biết ơn vì cuộc đời này vẫn có những người sống thật tử tế như thế.
Và không chỉ khi nghe bài hát ấy, mà mỗi lần mình quyên góp một khoản nho nhỏ cho quỹ Nhịp Tim Việt Nam, mỗi khi nghe tin về số tiền mọi người cùng nhau đóng góp trong các sự kiện, mình đều thấy lòng mình rung lên một chút. Khi nhìn thấy những nụ cười của các em nhỏ được cứu sống, nhìn thấy ánh mắt của anh khi kể về “những trái tim đã được chữa lành”, mình bỗng nhận ra điều mà mình từng sợ hóa ra lại nhỏ bé đến không ngờ.
Có lẽ vì được truyền cảm hứng từ anh, mà mình thấy chuyện đăng ký hiến tạng – điều từng khiến mình đắn đo – bỗng trở nên nhẹ nhàng đến lạ. Một tấm thẻ nhỏ thôi, nhưng chứa đựng trong đó cả một lời hứa: rằng nếu một ngày mình rời đi, phần nào đó trong mình vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục yêu thương.
Cảm ơn anh Jun, vì hành trình của anh không chỉ mang lại sự sống cho nhiều trái tim nhỏ bé, mà còn đánh thức lòng can đảm trong những người như mình.
Hóa ra, sức mạnh của nguồn cảm hứng không nằm ở những điều lớn lao, mà ở việc nó khiến ta dám bắt đầu.

