Ngày mình còn bé gia đình mình nghèo lắm, mẹ mình làm viên chức nhà nước, bố mình là bộ đội (thương binh), sau khi về hưu bố mở tiệm cắt tóc nhỏ ngay trước cửa nhà mình. Cả gia đình sống phụ thuộc hoàn toàn vào thu nhập của mẹ vì hằng tháng bố mình luôn đem hết lương hưu và số tiền ít ỏi kiếm được từ việc cắt tóc tặng cho người nghèo hơn. Bố luôn giúp đỡ và thường xuyên cắt tóc miễn phí cho những người có hoàn cảnh khó khăn và cả cuộc đời bố hầu như không bao giờ tiêu một đồng nào cho chính bản thân mình. Ngày bố ra đi, mình mới nhận ra rằng ngôi nhà nhỏ xíu của mình chỉ chứa toàn là đồ chơi, truyện tranh, quần áo của chị em mình, còn đồ của bố chỉ có vỏn vẹn vài ba bộ quần áo bộ đội bố đã mặc đi mặc lại suốt bao năm trời. Vài năm sau khi bố mình mất, cậu mình đã nói: “Trên đời không ai chê anh Vũ ở điểm nào được nhỉ.” Lúc nghe câu đấy mình đã nghĩ: “Có chứ, mình là con và mình thấy bố có một điểm rất đáng chê ý chứ, đó là bố luôn sống hết mình vì mọi người và bố không bao giờ sống vì bản thân dù chỉ một lần.”

Mùa hè năm 2024, sau khi xem chương trình “Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai,” đặc biệt tập có ca khúc “Nếu Một Mai Tôi Bay Lên Trời”, mình đã chợt thốt lên” “Sao trên đời lại có người giống bố mình đến thế.”

Trước khi chương trình được chiếu mình chỉ biết đến Jun qua sự xuất hiện ngắn ngủi trong chương trình “Ký Ức Vui Vẻ”, qua ca khúc “Bống Bống Bang Bang” và qua lời kể của mẹ vì mẹ mình xem rất nhiều chương trình truyền hình và mẹ luôn khen Jun Phạm rất ngoan và dễ mến. Ngay từ những tập đầu tiên của “Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai” mình đã có cảm tình với chàng trai này vì đúng như lời mẹ mình nói, Jun rất lễ phép với các anh và rất nhiệt tình với các em. Giây phút Jun cất lên ca khúc do nhạc sĩ Hứa Kim Tuyền sáng tác với lời mới do Jun tự viết, giây phút Jun chia sẻ về quỹ Nhịp Tim Việt Nam mà Jun đã đồng hành suốt chục năm qua, giây phút Jun phải nói lời chia tay với những người anh em thân thiết trong liên minh Cửu Long cũng chính là giây phút mình trở thành fan của chàng nghệ sĩ đa tài và có trái tim vô cùng ấm áp này.

Hai chữ “thiện nguyện” nói ra tưởng chừng là dễ nhưng không hề đơn giản đâu các bạn ạ. Mình đã từng bay nửa vòng Trái Đất sang Kenya sáu tuần để làm tình nguyện viên tại một trại trẻ mồ côi và gặp nhiều người làm từ thiện không phải từ tâm. Họ sang để kiếm tấm giấy xác nhận đã làm tình nguyện ở châu Phi nhằm về dễ xin việc, xin học bổng, v.v… và những người như vậy không hề ít. Giám đốc các trại trẻ mồ côi biết rõ điều đó nhưng họ vẫn phải nhận các tình nguyện viên “rởm” này vì họ thực sự rất thiếu người, những đứa trẻ đáng thương luôn thiếu người chăm sóc, bế bồng. Nhưng bên cạnh đó mình cũng được chứng kiến những người bố nuôi, mẹ nuôi đã lặn lội từ châu Âu sang và bỏ công bỏ việc, sống tại Kenya suốt nửa năm trời để được quyền nuôi các bé mồ côi, vì luật pháp Kenya yêu cầu họ phải làm vậy mới được đón các bé về. Nhìn ánh mắt họ dành cho những đứa trẻ không cùng màu da, huyết thống, ánh mắt không chứa gì ngoài tình yêu vô bờ bến, mình đã vô cùng kinh ngạc: “Sao trên đời có thể có tình yêu đẹp và bao la đến như vậy?”

Chứng kiến cách Jun không ngừng lan toả thông tin về quỹ Nhịp Tim Việt Nam, xem thước phim do chính Jun đạo diễn chiếu tại fan meeting Hà Nội, đọc những dòng tin nhắn Jun khoe đã có bao nhiêu trái tim được cứu, mình cảm nhận rõ được sự quan tâm và tình yêu thương rất lớn Jun dành cho các bé bị mắc bệnh tim và tâm huyết Jun dành cho Quỹ. Chương hay nhất trong “Xứ Sở Miên Man” đối với mình chính là “Vết Sẹo Đẹp Nhất,” và mình thích mê cái cách Jun đưa thông điệp về bệnh tim bẩm sinh vào cuốn sách thiếu nhi này một cách hết sức tài tình và khéo léo. Khoảnh khắc đặc biệt và xúc động nhất đối với mình khi đi xem concert Anh Trai Vượt Ngàn Chông Gai chính là khi Jun cất giọng hát những câu ca đầy da diết do chính Jun viết trong bài “Nếu Một Mai Tôi Bay Lên Trời” cùng những người anh em Jun coi như ruột thịt.

Tích tiểu thành đại. Người có ít góp ít, người có nhiều góp nhiều, nhờ thông điệp của ca khúc đầy ý nghĩa này mà rất nhiều người đã quyên góp và cứu rất nhiều trái tim, thay đổi cuộc đời của biết bao nhiêu em nhỏ, đem đến hi vọng cho biết bao nhiêu gia đình. Jun đã lan toả yêu thương và truyền cảm hứng, khơi dậy tinh thần thiện nguyện trong không chỉ các Gai Con, Cà Rốt mà còn rất rất nhiều người khác nữa.

Cảm ơn Jun đã luôn đồng hành và hết mình vì quỹ Nhịp Tim Việt Nam. Cảm ơn Jun vì tất cả những gì Jun đã và đang làm cho các bé. Vườn Cà Rốt của Jun sẽ luôn luôn ở đây, vừa công khai vừa âm thầm cùng Jun đóng góp để giúp cho thêm nhiều nhiều trái tim nhỏ bé, yếu ớt có được tương lai tươi sáng và ngập tràn tình yêu thương.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *